Chương trước
Chương sau
Khôn Ninh Cung.
Ngự lâm quân khiêng Tôn Đáp ứng tiến vào Khôn Ninh Cung, ném ở trước mặt của Triệu hoàng hậu.
Sau đó, theo thứ tự mà chuyển lời của Vân Quán Ninh tới Triệu hoàng hậu.
"Ả Vân Quán Ninh đó! Quả thật là không coi bổn cung ra gì mà!"

Bà ta liếc nhìn Tôn Đáp Ứng đang co ro trên đất, quát một tiếng: "Thứ vô dụng, sao lại để cho Vân Quán Ninh nắm thóp?"
"Nương nương, không phải là người bảo thần thiếp làm như vậy sao?"
Nhớ tới những lời Vân Quán Ninh nói vừa nãy, Tôn Đáp Ứng ở đây vô cùng sợ hãi.
Nàng ta sợ Triệu hoàng hậu sẽ trách phạt mình, vội vã bò tới chân của người kia: "Nương nương, người nhất định phải cứu thần thiếp!"
Bởi vì trên người có bọc chăn, cho nên bò cũng rất chật vật.
Tôn Đáp ứng chẳng khác gì một con sâu lông, vất vả bò tới chân của Triệu hoàng hậu lại bị người kia đạp một cước lăn ra: "Bổn cung bảo người làm cái
gi?"
"Bổn cũng chẳng có bảo người làm gì cả, là tự người hiểu sai ý!"
Tôn Đáp ứng nghe thế, lập tức há hốc mồm.
Thái độ này của Triệu hoàng hậu, là đang trở mặt không quen sao?
"Nương nương, sao người có thể như thế, không phải người bảo thần thiếp..."
Tôn Đáp ứng ngơ ngác nói.
"Bổn cung bảo cái gì?"
Triệu hoàng hậu lạnh lùng nhìn sang, Tôn Đáp Ứng vừa định nói đã lập tức nghẹn lại ở cổ họng, Triệu hoàng hậu nói tiếp: "Tôn Đáp Ứng, bổn cung chẳng có nói gì cả!"
Dứt lời, chỉ thấy bà ta nhìn nàng ta với ánh mắt sắc nhọn: "Tôn Đáp Ứng, người đã biết sai chưa?"
Vốn dĩ Tôn Đáp ứng không biết nàng ta sai chỗ nào.
"Thần thiếp..."
"Xem ra người vẫn không biết! Người đâu, lôi xuống đánh, đánh tới khi nào ả ta biết sai thì thôi!"
Tôn Đáp ứng không thể ngờ Triệu hoàng hậu lại nói đánh là đánh.
Nàng ta bị mang xuống đánh đến mình đầy thương tích, thừa chết thiếu sống.
Lúc này, nàng ta mới nhớ tới lời của Vân Quán Ninh nói mình là "Coi rẻ cung quy, dâm loạn hậu cung, chuốc thuốc Hoàng thượng, vân vân".
Mà Triệu hoàng hậu cũng không phải là nói rõ ràng gì. Bà ta chỉ là nói bóng gió vài câu như thế, vậy mà nàng ta đã tự mình làm ra điều ngu xuẩn, làm ra chuyện khi quân phạm thượng với Mặc Tông Nhiên rồi!
Triệu hoàng hậu đột ngột trở mặt khiến Tôn Đáp Ứng chết tâm.
Giờ mới hiểu được vì sao Vân Quán Ninh lại nói mình là ngu ngốc.
Nàng ta không chỉ ngu ngốc.
Còn ngu ngốc đến mức bị người ta lợi dụng còn không biết.
Nếu như có thể đổi lấy được sự sủng ái của hoàng thượng, nàng ta cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.
Nhưng cuối cùng, nàng ta chẳng có gì hết!
Tôn Đáp Ứng tuyệt vọng, điên cuồng gào thét: "Nương nương, thân thiếp biết sai rồi, thân thiếp sẽ không dám nữa."
Đáng tiếc, Triệu hoàng hậu lại không có liếc mắt nhìn nàng ta một cái, chỉ ghét bỏ sai người nhét giẻ vào miệng nàng ta.
Ngự Thư Phòng.
Vân Quán Ninh đợi gần một canh giờ mới thấy Đức Phi đỡ tường đi ra.
Lý ma ma vội chạy tới đỡ bà ta: "Nương nương, người không sao chứ?"
Đức Phi cảm thấy cổ họng mình rất khô khan, mở miệng nói chuyện cũng khó khăn. Bà ta chỉ lắc đầu, ra hiệu cho Lý ma ma nhanh chóng dìu mình hồi Vĩnh Thọ Cung.
Vân Quán Ninh khoanh tay dựa người lên cột, nhìn thấy Đức Phi đi ra mới khẽ mỉm cười hỏi.
"Mẫu phi, còn ổn chứ?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.