Mặc Diệp hừ nhẹ một tiếng.
Thấy Tô Bỉnh Thiện mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như không nghe thấy bọn họ nói chuyện. Liền kề sát vào tai Vân Quán Ninh, nhỏ giọng nói: “Nàng có muốn thử xem, năng lực của bổn vương rốt cuộc thế nào không?”
“Phi! Ai mà thèm thử? Đồ không biết xấu hổ, chàng nghĩ mình đẹp lắm chắc.”
Vân Quán Ninh trợn mắt mày dựng ngược nhìn hắn, hai tai lại có chút phiếm hồng.
Đúng lúc này, trong Cần Chính Điện, truyền đến một tiếng “Xoảng”, giống như vật gì đó bị đập vỡ.
Vân Quán Ninh cười mỉa: “Xem ra, phụ hoàng ở từng tuổi này, vẫn còn sung sức lắm nhỉ..”
Còn chưa nói xong, chỉ nghe trong điện truyền đến giọng nói của Mặc Tông Nhiên: “Người đâu!”
“Không ổn!”
Nghe giọng nói của Mặc Tông Nhiên có chút cổ quái, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.. Vân Quán Ninh và Mặc Diệp bốn mắt nhìn nhau, không cần nghĩ ngợi, lập tức chạy vào trong điện!
Đẩy cửa điện ra, cảnh tượng bên trong làm Vân Quán Ninh trợn mắt há hốc mồm đứng sững tại chỗ!
Bên cạnh giường là một chiếc bình hoa bị đập vỡ.
Mà Mặt Tông Nhiên đang ghé vào cạnh giường, ánh mắt hoảng hốt, khuôn mặt ửng hồng mất tự nhiên, nữa người rơi trên mặt đất, một tay chống đỡ, một tay dùng sức đẩy Tôn Đáp Ứng ra.
Dường như muốn tránh khỏi móng vuốt của nàng ta.
Trong khi Tôn Đáp Ứng lại trần truồng, phóng khoáng ngồi trên người Mặc Tông Nhiên.
Mặt nàng ta cũng ửng hồng mất tự nhiên, cấp bách hô: “Hoàng thượng, ngài mau làm thần thiếp đi, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-buong-binh-la-than-y/601503/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.