Chương trước
Chương sau
Đoàn người Thư Nhã Phù ở Lãnh gia trong một thời gian, cơ hồ có thể nói là nhận được đối đãi như đối đãi với khách quý.
Nhưng bọn họ cũng không hy vọng ở chỗ này đợi lâu!
Từ lúc đến Lãnh gia cho tới bây giờ cũng đã hơn nửa tháng rồi, Thư Nhã Phù cũng biết được một ít chuyện, đại phu nhân Lãnh gia bình thường không thể thấy được nàng ta.
Vì muốn tìm đại phu nhân nói chuyện, nàng không có việc gì lại da mặt dày nên tự cho mình đã quen thuộc Lãnh, rồi vòng vo tìm kiếm trên dưới mấy vòng, có thể nói trừ một số chỗ trọng địa không thể đi vào, còn có một số chỗ canh phòng nghiêm ngặt, cơ hồ nàng đã đem Lãnh gia đi dạo hết toàn bộ mấy lần.
Cũng trong thời gian này, nàng nghe nói ở Đông Ly quốc có thay đổi.
Nàng tưởng rằng mình đã nghe nhầm, Tân Đế mới lên ngôi là Nam Cung Viêm, cư nhiên không phải Nam Cung Thần, làm tới làm lui thế nhưng hắn lại là không có một chút ý định đưa mình lên ngôi đế, cố tình để cho người khác.
Đại phu nhân Lãnh gia đi đến Phật Đường nhất định phải đi ngang qua vườn hoa, Thư Nhã Phù hô to, trực tiếp mau chóng tìm một tảng đá đặt mông ngồi xuống, xem ra không có một chút nào cố kỵ hình tượng dáng vẻ của mình.
Dĩ nhiên, trong thời gian ở Lãnh gia hơn nửa tháng, hình tượng ưu nhã, thục nữ trước đây của nàng đều bị phá hư không còn một mảnh.
"Mẹ, mẹ đang nghĩ về Tề vương gia sao?"
Khuôn mặt Thư Vũ Trạch nho nhỏ nở nụ cười ranh mãnh, chui ra, cười hì hì nói.
"Nhóc con, đây là chuyện con muốn biết sao, mẹ nghĩ chuyện gì tại sao tên nhóc con nhà ngươi có thể biết!" Liếc mắt, Thư Nhã Phù tức giận chọc chọc gương mặt mũm mĩm của con trai bảo bối.
"Nhưng rõ ràng mẹ tương đối giống như một đứa bé! Trước khi đi Tề vương gia đã nói với con rồi, cần phải trông chừng mẹ thật kỹ, đừng để cho mẹ trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi! Cho nên thời gian ở Lãnh gia hơi dài, bảo bối có chút lo âu!"
Vuốt vuốt lỗ mũi, vẻ mặt Tiểu Vũ Trạch một bộ rất là khổ não, ánh mắt thật sâu nhìn về phía mẫu thân đại nhân trước mặt mình, để cho mẹ cậu biết cậu đang lo âu như thế nào.
"Ngươi, phản đồ! Hiện tại chỉ biết cha ngươi thôi, thậm chí đã quên mất mẹ ngươi rồi có phải hay không!"
"Mẹ, nào có chuyện đó! Người con thích nhất chỉ có mẹ thôi. Về phía Tề vương gia, Bạch Cầu ngươi cũng không có, đúng không? !"
Thư Vũ Trạch chớp mắt một cái, cười híp mắt đưa lên nụ cười khéo léo đáng yêu có chút ranh manh, còn quay đầu tìm kiếm Bạch Cầu đang nằm trên tảng đá bên kia phái tới trợ giúp.
Xèo xèo chi —diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn—!
Bạch Cầu như một làn khói nhảy lên một tảng đá cao nhất, từ trên cao nhìn xuống, có cảm giác xem Thư Nhã Phù như một tiểu nhân.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, cái đuôi to phẩy phẩy hai bên trái phải, ánh mắt tràn đầy uy thế nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù bên dưới kia, một cái móng vuốt nâng lên quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người của Nhã Phù, cái mông vặn vặn, ánh mắt u oán, thu hồi cái tay duỗi thẳng lại, chống cằm làm như đang nhìn xa phương xa.
Thư Nhã Phù: ". . . . . ."
Đập chết con chồn tuyết này, bây giờ là nó đang lấy vẻ mặt nàng ngồi ngẩn người, lại còn học giống y như đúc, kể cả nét mặt, chân mày nàng nhếch lên khi gặm hạt dưa cũng không bỏ sót, giống như là sợ người khác xem xong không hiểu, cuối cùng còn làm ra bộ dáng nhai nhóp nhép, đặc sắc vô cùng.
Rõ ràng nàng làm tư thế lười biếng như vậy, thế nhưng đến lượt con chồn này làm, lại làm ra bộ dáng khôi hài chết người như thế!
Thư Nhã Phù cắn răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm bộ dạng Bạch Cầu hận không thể nhào tới bóp chết con chồn mập này ngay lập tức.
Bình thường lúc có chủ nhân bên cạnh, nó luôn hận không thể đem nàng cùng chủ nhân đáng kính của mình cách xa hơn năm trăm dặm, hiện tại càng thên hận không thể đem nàng hạ xuống thấp hơn một bậc, trở thành một oán phụ.
Thư Vũ Trạch cười híp mắt đưa tay kéo tay của nàng, trấn an vỗ vỗ, nói: "Mẹ đừng nóng giận, đừng chấp nhặt Bạch Cầu làm chi!"
Sắc mặt bây giờ của nàng và Bạch Cầu vô cùng khó coi rồi, không thể cùng Bạch Cầu tiếp tục được nữa!
Thư Nhã Phù ngửa mặt lên trời thở dài, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn đáy lòng kêu rên một tiếng, tại sao nàng cảm giác con trai bảo bối của mình sau khi ở bên cạnh Tề vương gia một thời gian, hình như đã bị cái yêu nghiệt kia đồng hóa.
"Đi, trở về ăn cơm tối, nhớ tối nay giảm bớt một nửa cho thịt khô Bạch Cầu! Nhìn xem nó sắp trở thành heo mẹ rồi!"
Thư Nhã Phù đắc chí vừa lòng, yên tâm thoải mái.
Để cho ngươi cười nhạo ta, để cho ngươi luôn giúp đỡ chủ nhân ngươi nhìn ta chằm chằm, Hừ! Dụ dỗ con trai bảo bối phản bội ta, đây là chuyện không thể tha thứ được!
Thư Nhã Phù đắc chí vừa lòng, yên tâm thoải mái.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Để cho ngươi cười nhạo ta, để cho ngươi luôn giúp đỡ chủ nhân ngươi nhìn ta chằm chằm, Hừ! Dụ dỗ con trai bảo bối phản bội ta, đây là chuyện không thể tha thứ được!
Khi Thư Nhã Phù lại ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn một lần nữa, chờ ngay cửa lớn cả ngày cũng không nhìn thấy đại phu nhân, nên vừa leo lên tảng đá, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Cầu đang ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh.
Bây giờ trên tảng đá kia còn có một nam nhân, ngân y lóe lên, lẳng lặng nhìn ánh trăng sáng trong đêm thanh tĩnh.
Trong vườn hoa tương đối rộng lớn này, giớ thổi làm bạch y bay bay, dưới ánh trăng, hai nam nữ nhìn chằm chằm nhau, bóng dáng hai người dán lại chung một chỗ, dây dưa hình như không phân rõ, nhưng cũng có cái vô cùng rõ ràng, chính là có một thuộc về hắn và có một thuộc về nàng.
Hai người trên hai tảng đá lớn đối diện nhau, một ngồi xếp bằng, tư thế nhìn khá là khó coi, miệng càng thêm dáng dấp lão đại, đoán chừng một Bạch Cầu có thể mang chi chặn lên, mà người nam nhân đang ngồi bên kia đang bày ra tư thế vô cùng lười biếng, vuốt vuốt ve ve khối đá, ưu nhã thong dong giống như đang ngồi trên ghế cao.
Hai người cứ nhìn nhau dưới ánh trăng như vậy, vườn hoa nho nhỏ giống như trở nên vô cùng rộng lớn, gió mát trăng thanh vô cùng bất tận.
"Ngươi. . . . . ." Thư Nhã Phù hồi lâu sau mới chậm rãi khép lại cái miệng mở lớn của mình, đột nói một chữ.
Nam Cung Thần sâu sắc nhìn nàng, giống như cười một tiếng: "Nghe Bạch Cầu nói, gần đây hình như nàng đang làm hòn vọng phu!"
Sát —diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn—
Nàng thì không nên chỉ là khấu trừ lượng thịt khô của Bạch Cầu bình thường như vậy thôi, mà nên trực tiếp đưa nó rút lột da rút xương sau đó từ từ nhắm nháp thịt của nó! Nó chính là một tên đại hán gian!
"Năng lực của con chồn này cùng loài người chúng ta vô cùng khác nhau, nó không biết tiếng người, lời con chồn nói càng không thể tin!" Thư Nhã Phù bộ mặt nghiêm túc.
Trên đỉnh đầu, Nam Cung Thần trầm mặc hồi lâu, đột nhiên "Hì hì" một tiếng cười lên, trong nháy mắt, một viện hoa rộng lớn hình như cũng điêu linh đổ nát, chỉ vì tôn lên cái người trước mắt réo rắt ưu nhã thong dong.
"Nhã Phù, đã một thời gian dài không gặp ta, chằng lẽ một chút nàng cũng không nhớ tới ta sao!"
Lật người nhảy xuống, Nam Cung Thần đưa tay ôm chặt nàng, ôm nàng cùng ngồi trên tảng đá to bên kia, trong đêm hè đầy gió, cằm trực tiếp tựa vào trên vai của nàng, nhẹ nhàng cọ cọ.
Mùi vị riêng của Nam Cung Thần tỏa ra, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn làm Thư Nhã Phù như bị mê hoặc, tham lam hít vào, thậm chí có loại an tâm.
Trong thời gian gần đây, chuyện nàng lo lắng không phải bởi vì chuyện tình của Phù Phong đảo, mà ngược lại là bởi vì sau khi nghe được chuyện tình tân hoàng Đông Ly quốc lên ngôi, không khỏi bắt đầu lo âu .
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là nàng đang lo lắng cho an nguy của hắn.
Mặc dù biết thế lực của hắn cường đại, mặc dù biết võ công của hắn siêu tuyệt, mặc dù biết hiện tại hắn đã có thể tự mình đứng lên, không còn phụ thuộc vào xe lăn nữa, đối mặt kẻ địch càng thêm gọn gàng linh hoạt, sẽ không dài dòng dây dưa, nhưng sau khi nàng nghe được tin tức kia, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Đáy lòng Thư Nhã Phù hoảng hốt nhìn lại những chuyện đã qua, hư ảo mà chân thật, kiếp trước kiếp này, giống như đang nằm mơ, lại thích như hiện tại, giống như đang ở trong mộng, trong lúc hoảng hốt như nhận ra được điều gì đó, giống như đã mở ra được những khúc mắt khó mở trong lòng.
Thư Nhã Phù nghe Nam Cung Thần nhẹ nhàng nỉ non ở bên tai: "Nhã Phù!"
Thư Nhã Phù nhẹ nhàng trả lời một câu "Ừm!"
Vừa giống như một câu nỉ non, âm thanh mềm mại nhẵn nhụi, giống như quyến luyến trong đây lời nói lẩm bẩm này: "Nhã Phù!"
"Ừm!"
"Nhã Phù!" Nam Cung Thần di di đầu mình, ở cổ của nàng cọ xát.
"Ừm!"
"Nhã Phù!"
". . . . . ."
Thư Nhã Phù có chút tỉnh táo, đồng thời đối với hành động ăn mình đậu hũ một cách quang minh chánh đại của Nam Cung Thần, diễnđàn✪lê✪quýđôn đáy lòng vô cùng khinh thường, nhưng đối với hơi thở vô cùng quen thuộc lại vô cùng quyến luyến, không nỡ cách xa, có chút không nỡ cách xa lồng ngực ấm áp này.
"Nhã Phù!"
"Ta nói, ngươi xong chưa! Một mực kêu lên không phiền a! Cũng ôm lên, còn một mực kêu nữa!" Thư Nhã Phù tức giận lui về phía sau, mở ra một chút, giãy giãy thân thể muốn đứng dậy, lại bị Nam Cung Thần ôm lấy chặt hơn.
Nam Cung Thần đến gần bên tai của nàng, mang theo nụ cười vang lên âm thanh: "Gọi cả đời cũng không phiền! Nhã Phù, nàng nói như vậy có phải là muốn ta ôm nàng hay không?!"
"Ai nói, này, ngươi cách xa ta ra một chút, trước mặt mọi người, ta không phải đánh dã chiến!" Thư Nhã Phù vừa nói xong liền nghẹn thở, cảm giác mình đã nói những lời không nên nói rồi, nàng rốt cuộc vừa mới nói cái gì?! Đánh dã chiến, làm ơn, này có chút thật cuồng dã, nàng quá tà ác rồi.
Mà đối với người nào đấy trước giờ luôn thích thừa nước đục thả câu, lại nhìn chằm chằm người nào đó, liền bò tới bên cạnh, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua được chứ!
"Đánh dã chiến? Thì ra là Phù nhi thích cái này? Mặc dù ta thích ở trong nhà, nhưng nếu như Nhã Phù muốn, ta cũng sẽ không cự tuyệt đấy!" Nam Cung Thần ranh mãnh mà cười nói.
Thư Nhã Phù nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thật đồ ăn có thể ăn loạn nhưng lời nói không thể nói loạn. Không phải đều nói người cổ đại rất bảo thủ sao, tại sao nàng lại gặp người này chứ, trình độ da mặt dày so với nàng đã vượt qua quá xa, làm người ta cảm thán, số mạng khó có thể dự liệu trước được.
Nàng đưa tay muốn đẩy hắn ra xa, Nam Cung Thần cũng thừa dịp bắt được vai của nàng.
Nàng chỉ cảm giác trước mắt tối sầm lại, gương mặt tuyệt sắc trước mặt gần như nhìn không rõ, môi của hắn cũng đã rơi xuống trên môi của nàng.
Rơi vào môi của nàng.
Hai cánh môi mềm mạ dây dưa, hình như còn mang theo hơi thở ác liệt trên người hắn, nhiệt độ ấm áp nhưng rất có thể sẽ nổi lên cuồn cuộn, không biết tại sao hình như trong đó còn mang dây dưa cọ sát lẫn nhau.
Nụ hôn của hắn rất nhẹ, nhẹ nhàng như không khí đêm trăng tươi sáng hôm nay, mộng cảnh không tiếng động xen vào, cũng ở nơi này, trong im lặng làm dịu nội tâm đang lo lắng bất an của nàng.
Thư Nhã Phù chỉ cảm thấy hắn mút cánh môi mình một cách rất trằn trọc, đang lúc êm ái dần dần mang theo mấy phần lực độ, nhớ nhung cùng thâm tình bao trùm trong đó cuộn lên tất cả, làm cho nàng cảm nhận được tư vị nhớ nhung lâu ngày trong hơi thở của hắn.
"Nhã Phù!"
Sau khi cọ sát lẫn nhau, tiếng kêu ngày càng mông lung!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.