Chương trước
Chương sau
Huyền Nguyệt quốc là một trong tứ đại cường quốc trên đại lục, là một quốc gia yêu thích sử dụng bạo lực, cơ hồ có thể nói triều đình cùng giang hồ có quan hệ, so với các quốc gia khác chênh lệch quá nhiều!
So sánh với Nam Phong quốc yêu chuộng văn phong thịnh hành đọc sách, cả Huyền Nguyệt quốc thì tôn sùng võ lực hơn, ai ai cũng có võ công, và người có võ công càng cao thì địa vị sẽ càng cao, càng được mọi người tôn trọng!
Mà có thể nói, võ lâm thế gia nổi lên cùng với phát triển, tất cả cùng sự phát triển của Huyền Nguyệt quốc đều có quan hệ mật thiết, thậm chí trong quân đội của Huyền Nguyệt quốc, rất nhiều binh lính được lựa chọn từ nhiều nơi khác nhau, mà còn có những người tài giỏi nhất của Huyền Nguyệt quốc trong quân đội, cộng thêm đệ tử xuất chúng của các võ lâm thế gia gia nhập, mà địa vị ở trong quân đội, cũng có quan hệ rất nhiều đến địa vị trong gia tộc.
Có thể nói triều đình của Huyền Nguyệt quốc có quan hệ mật thiết với người trong giang hồ!
Lãnh gia là võ lâm thế gia trong chốn võ lâm ở Huyền Nguyệt quốc, ngoài ra còn có đương kim quận chúa làm con dâu trong nhà, quan hệ cùng Hoàng thất so với những gia tộc khác thì mật thiết hơn mấy phần, Lâm gia mà cùng Lãnh gia quan hệ mật thiết nhất, cũng giống như người nhà của Lãnh gia.
Chỉ là giờ phút này, bên trong viện của Lãnh gia, không khí trong phòng cực kỳ nặng nề, gương mặt mỗi người đều căng thẳng.
"Chuyện hộ tống Phong tiểu thư đi Phù Phong đảo, vốn đã quyết định giao cho người của Lãnh gia chúng ta rồi, không thể sai người của thiết binh đoàn đi được, ngoại trừ Lãnh gia chúng ta thì còn có ai có đủ khả năng để đảm nhiệm chuyện này chứ!"
Nam nhân trung niên ngồi ngay ngắn ở vị trí thứ ba sau vị trí chính giữa, gương mặt có râu quai nón, đôi mắt lại trợn lên thật lớn, cả khuôn mặt tràn đầy tức giận, khi nói chuyện càng thêm tức giận từ trên ghế nhảy lên.
"Lão Tứ, chuyện lần này có quan hệ đến đại sự trong triều đình của Huyền Nguyệt quốc chúng ta, mặc dù thái tử điện hạ có chút băn khoăn thì như thế cũng không có gì là quá đáng cả, dù sao thì trước đây Phong tiểu thư làm gián điệp ở Nam Phong quốc, nhưng bây giờ là đại biểu Huyền Nguyệt quốc chúng ta đi Phù Phong đảo, chỉ chuyện này thôi cũng đã không biết đưa tới bao nhiêu bất mãn trong gia tộc!"
Nam nhân ngồi trên vị trí chủ tọa, d∞đ∞l∞q∞đ gương mặt chữ quốc, mày kiếm mắt sáng, một thân áo lam mang theo phong thái uy mãnh, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén, ánh mắt lập tức quét qua nam nhân mới vừa nói, trực tiếp làm cho hắn ngừng miệng, lại lần nữa ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình.
"Nhưng đại ca, còn ai có thể so được với Lãnh gia chúng ta, bọn họ còn mưu toan đi theo đi, cũng không nhìn một chút mình có bao nhiêu cân lượng!" Cho dù đã ngồi xuống vị trí của mình nhưng nam nhân kia vẫn tức giận như cũ.
"Tứ đệ, chính là chuyện này đây, nếu bọn họ cũng không sánh bằng chúng ta Lãnh gia, mặc dù lần này thái tử điện hạ làm chủ yêu cầu mọi người của gia tộc chọn người đảm nhận nhiệm vụ theo biểu quyết, thì nhất định cũng sẽ do người của Lãnh gia ta được nhiều phiếu nhất, làm chủ cũng tất nhiên là người của Lãnh gia ta!"
Nam nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, tao nhã lịch sự, nâng chung trà lên khẽ nhấp một miếng, cười híp mắt mở miệng tiếp tục nói.
"Chuyện này. . . . . ."
"Tốt lắm, chuyện lần này, thái tử điện hạ đã quyết định xong, chúng ta tiếp tục nhiều lời tại nơi này cũng vô ích, phải đợi xem kết quả cuối cùng như thế nào mới được! Thái tử điện hạ cũng có nhiều việc cần cân nhắc, nếu như cứ để cho Lãnh gia chúng ta hộ tống đi Phù Phong đảo, những gia tộc khác nhất định sẽ không đồng ý!"
Nam nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, d∞đ∞l∞q∞đ trong lúc nói chuyện vẫn vô cùng uy nghiêm, nếu như bọn người Thư Nhã Phù ở tại nơi này, sẽ liền phát hiện, nam nhân cùng Lãnh Minh Thành có mấy phần giống nhau, chắc hẳn là cha của Lãnh Minh Thành, đại đương gia của Lãnh gia, Lãnh Sùng!
Mà mấy người còn lại phía dưới kia, cũng chính là mấy huynh đệ của Lãnh Sùng, còn những tỷ muội khác thì đã gả ra ngoài hết rồi, lúc này không có trong hàng ngũ tham gia hội họp.
"Cho dù là như vậy, ta cũng không đồng ý để cho Minh Thành đi trước, quá nguy hiểm! Hắn là cháu đích tôn của chúng ta Lãnh gia, nếu có chuyện gì xảy ra khi đi Phù Phong đảo thì làm thế nào?" Một người trong đó đột nhiên mở miệng nói.
"Đi Phù Phong đảo thì có cái gì tốt chứ, chắc hẳn tất cả mọi người vô cùng rõ ràng, huống chi chúng ta là người học võ, có một chút nguy hiểm thì có cái gì đáng sợ chứ! Cứ quyết định như vậy đi, chờ Thành nhi trở lại, ta sẽ tự mình nói cho nó biết!"
Lãnh Sùng lạnh lùng mở miệng nói, mà đối với lời của hắn, một khi hắn mở miệng nói ra quyết định, sau đó sẽ không có bất cứ ai mở miệng nhắc lại, nhiều lời bàn luận hay phản đối gì nữa, hắn mới là người ra quyết định, mới là chủ của Lãnh gia, cũng là người là có võ công cao cường nhất trong Lãnh gia.
Lúc này ngay trong đại sảnh, nữ nhân duy nhất có thể tham gia vào, chỉ có đại phu nhân Lãnh gia, Hách Liên thị!
Ung dung hoa quý không phải là cụm từ miêu tả đúng về đại phu nhân trước mắt, ngược lại nên nói nàng mang theo vài phần Phật tính, như vậy sẽ hơn thoả đáng một chút, đại phu nhân ăn chay niệm Phật, hàng năm để đều lo Phật pháp, ở Lãnh gia mấy chục năm tất nhiên có một chút địa vị riếng của mình, cộng thêm bản thân có thân phận là Quận chúa của hoàng gia, càng làm cho nàng Lãnh gia được mọi người tôn trọng hơn, cho dù là đại đương gia Lãnh Sùng, cũng cực kỳ tôn trọng vị phu nhân này.
Trên tay Đại phu nhân mang theo một chuỗi Phật châu, từ đầu tới đuôi cuộc nghị sự phần lớn đều là duy trì trầm mặc.
"Lão gia, thiếu gia trở lại!" Người làm ngoài cửa cúi đầu cung kính thông báo.
Lúc này tay đại phu nhân vân vê Phật châu khẽ ngừng lại, trên mặt vẫn trầm mặc bình tĩnh nhưng lộ ra một nụ cười mỉm, giống như trong lúc nhất thời thành một người hoàn tục, thái độ vẫn ôn hòa, hiền từ, đầy mẫu tính (tình mẹ).
"Vừa đúng lúc Thành nhi bây giờ trở về, lão gia sao lại không để cho hắn tới đây, ngay trước mặt các vị thúc thúc đây, đem chuyện này nói cho nó biết, nếu mấy vị thúc thúc có cái gì cần giao phó thì cũng nên nói vài tiếng!" Âm thanh Đại phu nhân ôn hòa bình tĩnh, làm cho người nghe rất thoải mái.
"Vừa đúng lúc Thành nhi bây giờ trở về, lão gia sao lại không để cho hắn tới đây, ngay trước mặt các vị thúc thúc đây, đem chuyện này nói cho nó biết, nếu mấy vị thúc thúc có cái gì cần giao phó thì cũng nên nói vài tiếng!" Âm thanh Đại phu nhân ôn hòa bình tĩnh, làm cho người nghe rất thoải mái.
"Được, theo lời phu nhân nói đi, ngươi đi gọi Đại thiếu gia đến đây, đúng rồi, mấy vị thiếu gia khác cũng theo đại thiếu gia xuất môn, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn gọi tất cả bọn chúng đến đây hết!"
Lãnh Sùng gật đầu với vợ mình một cái, hiển nhiên rất là đồng ý.
"Ta xem này hai nha đầu Lâm gia đoán chừng cũng cùng theo một lúc, mấy người bọn hắn thừa dịp này cùng nhau đi dãy Thiên Kỳ, lúc trước ta còn có chút lo lắng, nhưng lại có nha đầu Hồng Lệ đi theo ngược lại ta cảm thấy rất an tâm, nhưng nha đầu Tuyết Nhi kia cũng dám đi theo, chia ra chút gì chuyện được, nhưng mà bây giờ xem bọn chúng an toàn trở lại, ta cũng an tâm được một chút!" Ôn tồn nho nhã Lãnh Lộng Nguyệt nhẹ giọng nói ra.
"Lãnh thúc thúc, ta nghe được rồi, người ở đây nói xấu ta!"
Ngoài cửa nhảy ra một đầu nhỏ, cô gái cười hì hì chạy ra, mà người tới chính là Lâm Tuyết Nhi đi chung với đám người Lãnh Minh Thành.
"A, cái nha đầu này, chỉ biết bêu xấu Lãnh thúc thúc ta. . . . . . Ah, mấy vị này là?"
Lãnh Lộng Nguyệt cưng chìu cười cười, ánh mắt là nhìn về phía đám người Lãnh Minh Thành đi vào phía sau nàng, mà người đi vào cuối cùng, chính là đoàn người Thư Nhã Phù.
Hiển nhiên, mấy người Thư Nhã Phù vừa xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả những người ở chỗ này.
Hơn nữa mấy người bọn họ đi cùng một chỗ cũng làm cho người ta rất chú ý, đừng nói là chỉ có Trình Mộng Nhi tiểu thư xinh đẹp, mà còn có một tiểu tử chừng bảy tuổi đầu, dáng người nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu cũng làm cho người ta vô cùng chú ý, mà Lê Hi biểu hiện cũng không kém, lạnh lùng làm người ta khó có thể nhịn được, cảm thấy sởn gai óc, cùng với Thư Nhã Phù, một cô gái trẻ tuổi vẫn cười khanh khách ôn hòa hết sức vô hại.
"Cha, mẹ, nhị thúc, Tam thúc, Tứ thúc, Ngũ thúc. . . . . . Mấy vị này là ân nhân cứu mạng chúng con trên dãy Thiên Kỳ, bởi vì cũng muốn đi Trung thổ, cho nên liền cùng nhau kết bạn đồng hành. . . . . ."
Lãnh Minh Thành được gọi tới, nhìn trên dưới một lượt, chào hỏi rồi nói mấy câu đơn giản, mặc dù trong lòng hắn căn bản không cảm thấy đám người Nhã Phù đã cứu bọn họ, nhưng không thể không thừa nhận mấy người bọn họ đã cứu bọn hắn một cách gián tiếp.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
"Lãnh thúc thúc, bọn Vũ Trạch là người tốt, dọc theo đường đi cũng rất chăm sóc con!" Lâm Tuyết Nhi vội vàng chen miệng nói.
Chỉ sợ Thư Vũ Trạch mềm mại cùng tiểu Bạch Cầu này bởi vì Lãnh thúc thúc không đồng ý mà bị đuổi đi.
Đôi mắt Thư Nhã Phù vẫn quan sát trên dưới những người trong Lãnh gia, ngoại trừ mấy vị đại nam nhân, còn có một vị nữ nhân, cũng chính là người mà Lãnh Minh Thành kêu là mẹ.
Nghĩ lại thấy nàng ta có chút bình thản, làm cho người ta cảm giác đây là một nữ nhân ôn hòa, là một Quận chúa dịu dàng, cũng là mẹ đẻ của Lãnh Minh Thành, đại phu nhân Lãnh gia.
Nhưng nàng lại không nghĩ tới, Quận chúa hoàng gia không phải ung dung hoa quý cũng không phải cao cao tại thượng, đại phu nhân này cho nàng một cảm giác rất bình thản, vô cùng bình thản, giống như một ni cô trong am, chuyên tâm lo tụng kinh niệm phật, chỉ là bề ngoài tuyệt đối không giống như vậy.
Không ngờ ngày thứ nhất tới Lãnh gia, cư nhiên liền gặp được đại phu nhân này.
"Tại hạ là An Thất Thất, thật ra thì Lãnh công tử đã quá lời rồi, dọc theo đường đi mấy người chúng tôi còn phải cảm tạ mấy vị công tử trợ giúp mới phải, mà ở lại trong phủ lại càng quấy rầy rồi!" Thư Nhã Phù hướng về phía mọi người cười một tiếng, tự nhiên thanh thản.
Mà đám người Lãnh Sùng nghe được bọn họ trên đường cứu đám người Lãnh Minh Thành, sắc mặt vốn là còn chút quái dị cũng biến thành dễ nhìn hơn một chút, dù sao bọn họ là người học võ trong giang hồ, đối với cái loại ân tình cứu mạng này càng thêm chú trọng.
Mới vừa nhìn mấy người xuất hiện, còn lo lắng là bởi vì cái gì chuyện mà thôi, cộng thêm Nhã Phù nói những lời này không giống như người tùy tiện hay bất ổn gì, nên sắc mặt mấy người bọn họ mới dễ coi hơn một chút.
"Mấy vị đã cứu Thành nhi, đó chính là có đại ân với Lãnh gia chúng ta, ở trong phủ có gì cần cứ việc nói là được! Các vị đường xa đến đây chắc cũng đã mệt mỏi rồi, Lãnh Nguyên, ngươi dẫn bọn họ đi xuống nghỉ ngơi rửa mặt trước đi!" Lãnh Sùng lộ ra nụ cười ôn hòa, mở miệng nói.
"Dạ, thúc phụ!"
"Đại phu nhân Lãnh gia, năm đương gia của Lãnh gia đều ở chung một chỗ. Mẹ, người nói xem có phải bọn họ đang nói chuyện mà chúng ta đang muốn biết hay không!" Thư Vũ Trạch ôm Bạch Cầu, cười hì hì tiến tới bên người mẹ mình, len lén nhỏ giọng nói ra.
Vừa lúc này bọn họ đã được dẫn tới chỗ ở của mình, Lãnh Nguyên cũng bị kêu quay trở về, hiện tại chỉ còn lại mấy người bọn họ mà thôi.
"Đây cũng là điều vô cùng có thể! Bảo bối Tiểu Trạch thật là càng ngày càng thông minh, để cho nhân gia hôn một chút!" Lão già chu môi đưa tới.
Hả? Thế nào có chút lông mượt mà, còn có chút ấm áp!
Mở mắt nhìn sang, lão già lập tức đảo mắt nhìn nhìn, đây là lông mao của Bạch Cầu. . . . . .
"Ai u, người ta muốn hôn bảo bối Tiểu Trạch Trạch, không nghĩ tới Bạch Cầu này sao lại nhiệt tình như vậy! Đến nha, người ta hảo hảo thương ngươi!" Lão già hạ xuống sững sờ, lập tức cười lên sáng chói.
Xèo xèo chi — —!
Bạch Cầu bị kích thích, toàn bộ lông mao của nó muốn rụng hết rồi !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.