Trần Nguyên thân người cao gầy đứng thẳng, cả người hắn ướt đẫm mồ hôivì oi bức, khiến cho cả làn da lúa mạch khỏe mạnh cũng bóng lên một tầng màu. Cánh tay lộ ra bên ngoài vì làm việc đồng cũng nổi lên cơ, nhìnqua dáng vẻ vô cùng khỏe mạnh.
Trần Nguyên vác cuốc lên vai, đôichân to lớn bước khỏi cánh đồng, đi được vài ba bước, hắn liền nhìn thấy đằng đó không xa có một bóng dáng quen thuộc.
Viễn Xuyên thân người cao dựa cây bóng mát, nhìn về phía Trần Nguyên mà cười một cái.
Trần Nguyên gương mặt anh tuấn không đổi, ung dung mà tới. Tới gần bạn tốt liền nhướng cao mày kiếm mà hỏi.
”Có chuyện gì mà đứng đây vậy? Lão bá không kêu ngươi đi làm vườn sao?”
”Là ta trốn. Nguyên, ta theo ngươi về nhà chơi.”
Trần Nguyên nhìn người trước mắt mái tóc xù lay động theo gió, hai mắt congnhư trăng khuyết, cười rộ cả răng trắng, phấn khích ngoe nguẩy đám thịtthỏ rừng trong tay đung đưa, lộ ra vẻ hoang dã mà anh tuấn.
TrầnNguyên cầm lấy đống thịt thỏ trong tay của Viễn Xuyên, sau đó quăng chohắn vài ba cái cuốc trên vai, bước chân nhẹ như gió mà đi.
”Đi thôi.”
Viễn Xuyên bị quăng cuốc nặng vào người, không kịp thích ứng nên đập cả vào ngực lớn, nhịn không được mà chửi tục vài câu.
”Mẹ nó! Nhẹ tay chết ngươi sao?”
Trần Nguyên bóng lưng thẳng như tùng, như không nghe thấy âm thanh mà cứ khoan thai bước đi.
Viễn Xuyên bất bình, nhưng vẫn là nhịn xuống vác cuốc chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-a-nam/2007504/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.