Trải qua ba tuầnngày, vết thương trên đầu Trần A Nam dần biến mất, khi nàng phát hiệncơn đau cũng không còn dữ dội, thậm chí mấy mảng bầm tím cũng biến mất,nàng liền nghĩ muốn chạy đi bên ngoài, phụ giúp cha nương làm đồng cũngđược, cùng ca ca tỷ tỷ chơi đùa cũng được. Chứ nếu mãi nằm lì một chỗ,không bệnh cũng muốn phát bệnh.
Trần A Nam chân nhỏ xỏ giày,nhanh nhẹn khoác thêm hai lớp áo bông vì trời đã muốn vào thu, nàng tựmình vấn lên hai bím tóc nhỏ trên đầu, sau đó liền phấn khởi chạy ra bên ngoài kiếm mọi người.
Khi Trần Bắc cùng Lệ Tố và các con đangnhanh chóng cấy đất, tránh cho sau đông đất hư đi thì hắn liền nhìn thấy hình bóng nhỏ nhắn như cục bông của Trần A Nam chạy tới.
Nàngthân người nhỏ bé, hai bím tóc nhỏ như trái đào càng khiến dung nhantrắng ngần trở nên đáng yêu, áo khoác bông bao lấy A Nam càng khiến nàng trông như thiên sứ nhỏ.
Trần Bắc đưa tay đón lấy bóng dáng của A Nam, nâng nàng lên cao, bộ dạng cưng chiều mà nói.
”Bệnh còn chưa khỏi mà đi đâu?”
Trần A Nam dẩu môi nhỏ, ôm chặt lấy phu thân, không vui bảo.
”Nằm mãi chán lắm, cha cho con phụ cả nhà với!”
Lệ Tố đứng bên cạnh nghe nàng ai oán đòi làm việc nông, khẽ thấy buồn cười.
Nàng thầm nghĩ đứa nhỏ bốn tuổi thì làm được gì?
”Muội còn bệnh, không cho làm. Lại làm ông ngoại biết sẽ nổi giận với chúng ta.”
Trần Nguyên thân người cao gầy, một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-a-nam/2007502/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.