Lập tức nhìn lại Âu Dương Vu Phi đang đè nén giận dỗi, Lưu Nguyệt nở một nụ cười xinh đẹp, phất tay một cái với Âu Dương Vu Phi, xoay người đi theo Hiên Viên Triệt ra khỏi đám người.
Bỏ lại Âu Dương Vu Phi, vậy.
Nổi danh như thế, nàng không theo nổi.
Trơ mắt nhìn Lưu Nguyệt cười rực rỡ chuồn mất, Âu Dương Vu Phi dường như tức tới hộc máu mà chết, làm việc vì nàng, kết quả là ném một mình hắn ở nơi mất mặt xấu hổ này, giận, giận.
Bướm bay lượn trong gió, vô cùng sặc sỡ.
Bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây.
Hôm nay, khí trời thật sự tốt.
Thần tiên giáng thế, trời giáng Bách Hoa tiên tử.
Năm nay Bách Hoa hoàn toàn bị một người nam tử chinh phục, mỹ danh theo gió bay khắp thủ đô Nam Tống Quốc – Triêu Thành.
Trong chốc lát, không ai không biết, không ai không hay.
Kỳ cảnh điệp bay phong nhiễu kia, tức thì bị loan truyền lại loan truyền.
Từ giờ ngọ đến muộn, trong nửa ngày ngắn ngủi, đã thây đổi thành tam sao thất bản, cuối cùng thành hình ảnh Âu Dương Vu Phi từ trên trời giáng xuống, mang theo một thân áo tráng bay múa, trên mặt đất ong bướm bay bay, quanh thân sáng mờ vạn đạo, chân đạp thất tinh lưu hà, thực sự giống thần tiên.
Mà chỉ giới hạn ở trong thủ đô Nam Tống Quốc Triêu Thành.
Không biết xứ tiếp tục truyền xuống như thế, có thể biến thành Âu Dương Vu Phi là Ngọc Hoàng đại đế đích thân tới thị sát hay không, hoặc là cuối cùng Bàn Cổ khai thiên tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261099/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.