Bởi vì mấy thứ dính trên quần áo kia, chỉ có chúng nó mới ngửi được mùi, nhưng lại không giữ được mùi lâu.
Khẽ vẫy bình trong tay, Đỗ Nhất nhanh chóng thu lại chúng nó, đứng lên tựa vào cửa sổ, nhìn đình viện phía dưới.
Phút chốc, hai bóng dáng chạy lại từ trong bóng đêm, chính là Thu Ngân và Ngạn Hổ một thân đen xì.
“Một ở tể tướng phủ Nam Tống, một ở trong miếu hòa thượng vùng ngoại ô.
”
Xoay người nhảy vào phòng trong, Thu Ngân Ngạn Hổ nhanh chóng bẩm báo kết quả truy tung.
“Tể tướng phủ? Miếu hòa thượng?”
Lưu Nguyệt nghe thế khẽ giật giật mắt.
Khó trách Hiên Viên Triệt và Huyết Ảnh vệ làm thế nào cũng không tìm ra chỗ ở của Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu, thì ra là hai người lại ở nơi này.
Nam Tống này đãi khách cũng lạ, lại để cho thái tử ở phủ tể tướng, Nam Tống quốc chủ không sợ bị mưu phản sao?Lại còn miếu hòa thượng? Ai muốn xuất gia sao?Quay đầu, liếc nhau một cái với Hiên Viên Triệt.
“Nếu đã biết chỗ ở của bọn họ, chuyện chia rẽ dễ nói rồi.
”
Hiên Viên Triệt khàn giọng nhìn Lưu Nguyệt nói.
Lưu Nguyệt gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười không đàng hoàng: “Ta cũng có ý đó.
”
Thiếu cánh tay, gãy chân, thái tử Ngạo Vân hoặc là thái tử Tuyết Thánh Quốc Nam Tống lại mất mạng, xem bọn hắn liên hợp kiểu gì.
Nhìn Lưu Nguyệt tươi cười giống như hồ ly, Âu Dương Vu Phi lắc lắc đầu nói: “Ai làm kẻ thù của nàng, người đó đời trước không thắp hương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-13-tuoi/1261100/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.