Duệ vương bế thẳng Cố Mạn về phòng, hắn ném y lên giường lạnh giọng.
- Bỏ đi một ngày làm ta sống trong sợ hãi, giờ quay về lớn giọng với ta?
- Không phải ta về rồi sao?
Cố Mạn vừa nói vừa tháo đai lưng của mình ra, Duệ vương mặt đã đen nay còn đen hơn. Hắn đi sát lại giường nhìn chiếc áo đã tụt xuống phân nửa để lộ bờ vai trắng mịn của y thì nheo mắt.
- Vậy ai đã làm ta khóc trong suиɠ sướиɠ?
- Ta làm người khóc trong suиɠ sướиɠ, không phải người hạnh phúc khi ở bên ta sao? Duệ vương…
Cố Mạn cố tình kéo dài hai chữ Duệ vương ra với hắn, bàn chân y đặt lên ngực hắn nhẹ nhàng di chuyển. Nó di chuyển đến đai lưng rồi lại từ từ đi xuống bên dưới dừng lại trước huynh đệ đã ấm nóng từ lúc nào của hắn.
- Duệ vương, người đang sốt sao? Sao chỗ này lại nóng thế này?
- Cái đó nóng không phải do ngươi sao? Ngươi phải chịu trách nhiệm với nó.
Cố Mạn chớp chớp mắt, ánh mắt e thẹn lấy tay che mặt nhưng chân thì nhẹ ấn vào. Y phục trên người Cố Mạn đã được y cởi bỏ gần hết, y quỳ gối lên giường, nhướng người dùng miệng cởi đai lưng cho hắn. Duệ vương không biết y đã học mấy cái này từ ai nhưng lại quá yêu nghiệt, hắn cứ nuốt nước bọt liên tục cất giọng khàn đặt hỏi Cố Mạn.
- Ngươi… đang biết mình làm gì hay không?
- Duệ vương… ta nghe người ta nói muốn giữ nam nhân lại bên người mình phải làm chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903735/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.