Mọi người giật mình bởi chất giọng lạnh lẽo như cõi âm ti vọng về kia sao lại giống với một người mà họ quen biết vậy cơ chứ?
Duy chỉ có Duệ vương mỉm cười, gương mặt không biểu hiện gì mấy nhưng bên trong đã dậy sóng. Bước vào là một nam nhân, tóc buộc kiểu đuôi ngựa như trước đây, thân mang hắc y tay cầm quạt kiêu ngạo bước vào.
Mọi người nhìn thấy người này lập tức cúi người sợ hãi, đám người Tư An vẫn chưa hiểu chuyện gì, theo họ tìm hiểu thì không ai cơ thể trên cơ Duệ vương cả. Nhưng người vừa bước vào hàn khí lẫn sát khí tỏa ra rất nặng, chỉ bước đi thôi cũng làm người ta khó thở.
Người kia đi thẳng đến chỗ Duệ vương, nhướng mày mấp máy môi.
- Đã lâu không gặp, người còn nhớ ta chứ?
- Cố Mạn.
- Không, là đại phù thủy Đại Duệ quốc.
Cố Mạn nói xong lại ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt sắc bén lướt qua một lượt lại dừng chỗ công chúa Tư An quốc nhếch miệng.
- Ngươi… khi nãy vừa nói gì?
- Ta không có bổn phận phải trả lời ngươi.
- Vậy sao?
Cố Mạn quay sang nhìn Duệ vương, hắn nuốt nước bọt lên tiếng.
- Ngươi nhắc lại điều kiện một lần nữa ta nghe.
- Duệ vương, cầu thân lần này người không phải rất hời hay sao?
Cố Mạn ngả vào lòng Duệ vương khi nghe ả ta nói Đại Duệ quốc hời, ánh mắt long lanh nhìn hắn nũng nịu.
- Duệ vương… ta muốn ăn nho.
- Được.
Duệ vương lấy nho cẩn thận lột vỏ cho y, Cố Mạn giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903734/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.