Sáng sớm hôm sau Duệ vương lên thượng triều rất sớm, hắn gặp ai cũng chào hỏi rồi lại cười như một thằng ngốc. Ngồi thượng triều nhưng hắn lại cứ mơ tưởng đến nơi chốn nào. Phạm thừa tướng ho khan mấy cái vờ lớn tiếng nói cho ai đó nghe.
- Ta nghĩ chúng ta nên đi thôi, buổi thượng triều hôm nay trở thành công cóc rồi.
- Đúng, thưa tướng nói đúng. Chúng ta nói khô cả cổ họng nhưng người đâu có nghe. Lễ hội mừng năm mới có lẽ chúng ta không cần sự đồng ý làm gì.
Duệ vương chép miệng nhìn xuống bên dưới rồi hỏi bọn họ.
- Các khanh… cưới vợ xong thì cảm giác như thế nào?
- …
- Có hối hận không?
Mọi người nhìn nhau rồi lắc đầu bất lực, đến Phạm tướng quân và năm người Châu Mộc ai cũng lắc đầu. Duệ vương chau mày rồi đi xuống ngồi dưới bậc thềm vẫy tay bảo họ lại chỗ mình nhỏ giọng hỏi lại.
- Các ngươi nói cho ta biết cảm giác đó ra sao đi.
- Đeo gông vào cổ, xích buộc chân.
- Phải hầu hạ chiều theo ý mấy người đó.
- Kinh khủng nhất chính là lúc mang thai.
- !!!
Mọi người đều nhìn Châu Mộc rồi gật đầu đồng ý, lúc mang thai mưa nắng thất thường nên cánh nam nhân ai cũng sợ. Mọi người ngồi lại với nhau bàn chuyện vợ con muôn thuở. Một trong những cung nữ gần đó đã lén chạy đi. Nàng chạy đến Dạ Yên cun không thấy ai lại chạy đến Họa Bình cung tìm người.
- May quá… mọi người đây rồi.
- Tiểu Thúy? Ngươi chạy đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903736/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.