Hoàng cung lại một lần nữa náo loạn, đã bốn năm rồi bây giờ mọi người mới thấy lại cảnh này. Duệ vương chỉ đứng từ xa nhìn Cố Mạn và đám người kia trong lòng có chút trầm tư.
‘‘Cố Mạn, bốn năm qua rốt cuộc ngươi đã đi đâu, làm gì. Nụ cười dường như rất vui vẻ kia phía sau đó đã phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương. Rốt cuộc đến bao giờ ngươi mới mở lòng cho ta có thể cùng ngươi mà vượt qua mọi chuyện. Hay là ta vẫn chưa thể nào tạo được niềm tin chỗ dựa an toàn cho ngươi.’’
Cố Mạn cứ mãi vui đùa đuổi theo Hạ tướng quân cho đến khi cậu chạy qua một nơi. Cố Mạn nhíu mày rồi đột ngột dừng lại bước lùi về sao mấy bước ngước mặt nhìn lên trên tấm bảng đặt trước cổng lớn đọc to.
- Dạ Uyên cung?
- Phải.
- Đây không phải chỗ của ta sao?
- Đúng.
Tiểu Hồng gật đầu mỉm cười nhìn cậu, Cố Mạn nhún vai rồi không thèm đuổi theo Hạ tướng quân mà bước thẳng vào bên trong.
Cậu đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, nơi này vẫn vậy không hề thay đổi mọi thứ như vừa mới hôm qua đối với cậu. Cố Mạn chậm rãi bước dọc theo hành lang nhỏ, cậu đi đến một cây liễu cao lớn phía cuối góc sân. Đưa tay lên chạm lên thân cây xù xì của nó, đôi mắt thoáng buồn nhỏ giọng lên tiếng.
- Tại sao nó lại ở đây?
- Là Duệ vương đã cho người đào nó đem đến đây cho huynh, người nói đến khi huynh trở về sẽ không phải chạy đi tìm nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903682/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.