Duệ vương nhìn đám người bên dưới ngầm ra lệnh cho họ lui ra, đám người kia phải mất một lúc mới có thể hiểu ý hắn mà rời đi. Cố Mạn gương mặt tối sầm khi nhìn đám người kia lũ lượt kéo nhau ra ngoài, miệng cậu không ngừng la hét.
- Đám người chết tiệt, ai cho các ngươi rời đi hả? Mau đứng lại cho ta.
- Cố Mạn được rồi.
- Được gì mà được, mau đứng lại cho ông.
Cố Man hét vào mặt cậu rồi xoắn tay áo muốn hơn thua với đám người kia. Duệ vương phải ôm giữ cậu lại nếu không chắc chắn sẽ có chuyện.
Đợi cho đám người đó đi thật xa, Duệ vương mới buông cậu ra, hắn xoay người cậu lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Cố Mạn lườm hắn rồi gạt tay hắn ra khỏi người mình đi đến ngai vàng mà ngồi xuống.
- Khỏi cần giả vờ lo lắng cho ta.
- Ta…
- Các phi của ngươi đâu, hậu cung ngươi đâu hết rồi.
- Ngươi vẫn còn giận ta hay sao?
- Không. Ta nào dám hận hay giận Duệ vương cao quý đây cơ chứ.
Cố Mạn nhếch miệng, cậu liếc mắt nhìn đám người Châu Vĩnh rồi nhíu mày khi nhận ra vẫn thiếu mất hai người.
- Châu Mộc và Gia Dung đâu, sao ta không thấy?
- Sau chuyện đó hai người chọn ở lại nơi đó không trở về nữa.
- Ở ẩn sao?
- Đúng vậy.
- Đâu có dễ.
Cố Mạn nhếch miệng tay cậu kết ấn, miệng bắt đầu đọc chú, không biết cậu đã đọc những gì nhưng chỉ thấy cậu nở một nụ cười đắc ý.
Lãnh Cung Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903681/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.