Sáng hôm nay cũng như mọi hôm, Duệ vương gương mặt bảy phần khó chịu đưa mắt nhìn đám quan thần bên dưới.
Chuyện sẽ không có gì nếu đám kia không biết lại ăn trúng cái gì nhất quyết cầu xin hắn lập phi. Duệ vương tay gõ lên thành ghế, hắn nhìn lên tay áo tang của mình khẽ nhếch miệng cười.
- Muốn ta lập phi?
- Vâng, Duệ vương. Chuyện này không thể trì hoãn thêm được, đã bốn năm rồi.
- Ngươi nói cũng phải, đã bốn năm rồi. Vừa hay hôm nay lại là ngày giỗ của y, vậy…để ta hỏi ý kiến của Cố Mạn xem sao?
- Chuyện này…
- Người đâu, chuẩn bị bàn lễ thật thịnh soạn cho ta.
Duệ vương không để đám người kia lên tiếng lạnh lùng ra lệnh cho người của mình nhanh chóng làm bàn lễ. Chỉ mất khoảng nửa canh giờ bàn lễ có hoa quả, thịt…đầy đủ các thứ. Và đặt biệt hắn còn tự tay đặt lên bàn một con chuột thật lớn đã bị chính tay hắn bóp chết.
Hắn nhận hương từ tay Hạ tướng quân, gương mặt nghiêm túc nhắm mắt bắt đầu khấn to.
- Cố Mạn, nếu ngươi có linh thiêng hãy cho ta biết, hậu cung cần người thay thế ngươi chủ quản hay không?
‘‘Đùng…đùng…đùng’’
Lời khấn của hắn vừa khấn xong, thanh lôi trên trời như muốn xé rách bầu trời mà đánh xuống chỗ họ. Đến cả Duệ vương cũng có chút giật mình, vì hắn căn bản chỉ muốn đùa giỡn với đám người kia nhưng không ngờ cậu lại linh đến như vậy.
- Chuyện gì thế này…
- Sao lại có sấm giữ trời nắng như vậy cơ chứ?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903680/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.