Duệ vương nằm mê mang trên giường, bên cạnh lại là Lãnh Cung Nghi đang không ngừng tỏ ra lo lắng cho hắn. Lúc nãy y vẫn còn đang trong phòng dùng điểm tâm nghe người của mình nói hắn bỗng dưng lâm bệnh nên vội vàng chạy đến đây.
- Không…k…h…ô…n…g…Cố Mạn…đừng…
- Duệ vương…Duệ vương…
-…
Duệ vương cứ mê mang gọi tên ai đó, Lãnh Cung Nghi nghe hắn gọi tên người khác trong lòng có chút phận lòng. Trong lòng tuy khó chịu nhưng y vẫn tỏ ra đáng thương lo lắng đến rơi lệ vì hắn.
Duệ vương sau khi hét lên đầy đau đớn đến khi hắn mở mắt tỉnh lại lại thấy mình đứng ở một nơi có chút xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc.
- Cố Mạn?
-…
- Là ngươi sao?
-…
- Sao không trả lời ta, đứng lại, Cố Mạn.
Trước mắt hắn là vị thiếu niên đang nở nụ cười rạng rỡ, xoay người nhìn về phía hắn. Duệ vuóng kinh ngạc khi phát hiện bấy lâu nay vị thiếu niên mà hắn luôn tìm kiếm lại chính là người luôn gây ra phiền phức cho hắn.
- Cố Mạn…
- Minh vương…ta đợi ngươi lâu rồi.
-…
- Xin lỗi nhưng có lẽ ta lại phải đi trước rồi, tạm biệt…nếu có kiếp sau ta vẫn mong gặp lại ngươi.
- Không…đừng…Cố Mạn…ta xin ngươi…đừng…
Duệ vương chạy đến chỗ Cố Mạn, hắn định đưa tay ra ôm lấy cậu nhưng cơ thể hắn lại xuyên qua người cậu. Duệ vương gương mặt thất thần nước mắt lại rơi nhìn hắn đầy ân hận tự trách.
- Là do ta…do ta quá ngu ngốc…là tại ta…tại ta…ta nên nhận ra ngươi sớm hơn…
- Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903670/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.