Duệ vương vẫn quỳ ở đó, Hạ Hạ cố gắng nén đau nàng đem đến đặt lên bàn của cậu một khoay nhỏ. Bên trong chính là chiếc khăn tang dành cho hắn, Duệ vương đưa mắt nhìn nó hắn bỗng bật cười chua chát rồi cầm chặt lấy chiếc khăn ấy trong tay.
- Ta không muốn ép huynh, nếu huynh không muốn thì có thể trả lại cho ta.
-…
Châu Vĩnh giọng có chút mệt mỏi lên tiếng, Duệ vương cũng không nói gì hắn chỉ im lặng nhìn vào chiếc khăn tang trên tay rồi từ từ đưa nó buộc lên trên đầu mình.
Hắn cuối người gập đầu ba gập trước bàn thờ cậu, mọi người cũng nhanh chóng quỳ xuống cùng hắn tiễn cậu một đoạn.
Chuyện Cố Mạn đột ngột qua đời đã nhanh chóng lan rộng khắp nơi, Dạ Uyên cung nhanh chóng trở nên đông đúc. Ai cũng đến để thắp cho cậu nén nhang, đa phần là những người từng chiến đấu với cậu và hắn trong những ngày tháng ở trên núi.
Duệ vương chỉ mới một ngày mà nhìn hắn đã tiều tụy đi rất nhiều, hắn không màng ăn uống, chỉ ngồi bên bài vị của cậu ôm lấy nó không rời nửa bước.
Không khí trong cung bỗng chốc u ám đến lạ, bầu không khí rất ngột ngạt đến khó thở. Hắn muốn để quốc tang cho cậu như Châu Vĩnh và mọi người đều phản đối. Đơn giản cậu là người không danh không phận quốc tan chỉ làm thiên hạ không phục rồi lại nổi loạn chỉ vì chuyện này là không đáng.
- Duệ vương, Lãnh Cung Nghi đến.
- Y đến đây làm gì ?
- Y nói…muốn thắp cho Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-that-sung-sao-lai-la-phu-thuy-tru-ta/903671/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.