Finn Wilson đứng dưới chân bức tượng ngẩng đầu nhìn người xứng đáng ngồi vị trí đế vương nhất, người xứng đáng được con dân đế quốc Evans tôn kính nhất, tâm trạng ngổn ngang được đè nén sâu trong lòng.
- Nhìn gì vậy? - Liam đã thu dọn xong hành lý về trọ, vừa quay qua quay lại đã không thấy người đâu, anh lo lắng tức tốc chạy đi tìm người, lúc sau mới thấy bóng dáng cao gầy đứng dưới chân bức tượng ngẩng đầu nhìn.
Dưới ánh nắng chiều của hoàng hôn người kia đứng dưới bức tượng to lớn hệt như một người tí hon, màu cam vàng của hoàng hôn sáng lấp lánh khoác lên trấn Wilde một nét đẹp thơ mộng bình yên, cơn gió của trấn Wilde tựa như bị dáng vẻ yên bình toát ra từ y làm say đắm khiến chúng không còn rít gào nữa, chỉ nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm đen đùa nghịch sợi bóc bay nhẹ trong gió, khuôn mặt nhỏ vùi trong lông áo khoác thú khiến y trở nên yếu đuối mỏng manh hơn rất nhiều, chỉ là đôi mắt đen kịt sáng ngời kia không giống vậy, chúng toát lên sự dịu dàng nhưng vô cùng kiên cường, đôi mắt đen có hồn ấy nâng tầm mắt ngắm nhìn bức tượng to lớn kia, quyến luyến ngắm khuôn mặt nghiêm nghị của người nào đó.
- Nhìn mặt trời của đế quốc Evans. - Finn Wilson không nhìn cũng biết là ai đến, y không quay đầu mà vẫn nhìn bức tượng như cũ, hệt như muốn xuyên qua bức tượng, xuyên qua thời không để chiêm ngưỡng vẻ huy hoàng lúc ấy của người này, muốn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-hau-chi-mot-long-muon-duong-thai/3650963/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.