Chương trước
Chương sau
Thorn Whitaker chơi với Liam đã lâu làm sao không rõ cái tính chó này của anh, nhanh chóng né được còn rất tự nhiên phản đòn lại.

- Uầy, ai đó gửi thư bảo đi kiếm vương hậu, nhưng lại lặn tới tận đây còn ăn mặc kín hơn cả pháp sư này là sao? Ăn mặc kiểu này người thường còn chẳng nhận ra cậu đâu, may mắn tôi bộ óc siêu phàm nên đã nhận ra chỉ với vài gợi ý thôi đấy.

- Ồ. - Felix Evans coi như điếc tạm thời với câu nói đầy mùi khịa kia, anh vừa nhận người quen xong liền nhấc chân rời đi, muốn mang thuốc về cho Finn Wilson uống trước khi y tỉnh lại.

Thorn Whitaker làm gì để yên, hắn muốn mọi thông tin từ Felix Evans nên không ngại 'hóa thành con đỉa bám theo sau anh liên tục tự hỏi, thấy anh không trả lời liền tự trả lời, rất tự biên tự diễn.

- Cậu đến tận đây tìm vợ á, việc nước lo xong chưa?

- À, chắc vợ cậu ở đây đi.

- Vậy người đâu?

- Chắc là đang ngủ ở trọ nào rồi.

- Rồi cậu ăn mặc dở hơi gì đây? ( 1

- Chắc là vợ cậu chưa nhận ra cậu đâu nhỉ, này là muốn chơi trò tình thú sao?

- Cậu lấy tên giả là gì?

- ... - Felix Evans bị cái máy nói nhiều này làm cho nhức não, tốt bụng trả lời. - Im miệng thì tôi kể cho cậu.

Được được, thế cậu nói xem.



- Tìm được người rồi, nhưng không chịu về nhà. - Felix Evans kể lại ngắn gọn đến mức cứ như sợ mệt vì nói nhiều, tóm tắt đến mức người nghe được rất muốn đánh người.

- Nói nhiều hơn thì cậu sẽ chết à? - Thorn Whitaker bức xúc nói lại, dù hắn có thông mình cỡ nào thì cũng là người thường đâu thể nào từ mấy câu người này nói mà hiểu được mọi chuyện, với lại chẳng phải đây là nói lại những gì

anh đã nói trước đó à?

- Mỏi miệng, nói ít hiểu nhiều đi. - Felix Evans về đến phòng trọ liền 'tiễn khách' dặn Thorn Whitaker không được tiết lộ thân phận của anh cũng như tỏ ra quen biết, nếu hắn làm ra hành động nào dọa Finn Wilson thì đừng trách anh.

Thorn Whitaker cười lưu manh giơ tay đầu hàng, hắn đã quá rõ người bạn này của mình, người này chọc thì chọc nhưng đụng đến giới hạn của anh thì không thể chọc được, nếu không tình nghĩa bạn bè cũng chỉ còn là cái tên.

- À này, tôi có chuyện này muốn nói với cậu, hẹn nhau vào chiều ngày mai ở sân thi đấu bắn cung đấy. - Thorn Whitaker nói xong liền phất tay rời đi.

Liam về trọ thấy Finn Wilson vẫn chưa tỉnh lại, anh nhẹ nhàng lại gần ngồi xuống kiểm tra vết thương trên tay của y, ban nãy vào trấn anh đã đưa người đến y quán khám một lần, bác sĩ cũng bảo không còn gì nghiêm trọng chỉ cần chườm đá lên vết thương là được nhớ đừng cử động mạnh quá.

Vết thương tuy đã không còn sưng nữa nhưng vẫn không thể cử động nhiều, phải dùng nẹp để cố định lại, Liam khẽ vén mái tóc bị Finn Wilson ngủ lăn qua làm rối, trong phòng thoang thoảng mùi nắng phát ra từ cần cổ gầy của y, mùi hương trên người y nhạt đến mức một alpha bình thường sẽ không thể thấy hay ngửi được, đời trước cũng vậy tuy anh là một alpha cấp cao nhưng hiếm khi cảm nhận được mùi hương của y, bác sĩ cũng có nói có thể là do độ phù hợp bằng không nên khó có thể cảm nhận được mùi hương của bạn đời.

Đời này chẳng hiểu lý do vì sao tần suất anh nhìn thấy pheromone của y lại nhiều hơn, màu sắc cũng đậm hơn rất nhiều, ngay cả mùi hương trước giờ chỉ thoang thoảng thoáng qua nay lại có thể ngửi rõ mồn một, đôi khi anh còn sinh ra tâm lý thất thường với mùi hương của y - chính là muốn hít nhiều một chút, điều mà trước giờ anh chưa từng làm.

Nếu dựa theo cách nói của bác sĩ hẳn là độ phù hợp của anh và y có thể đã tăng lên, nhưng bằng cách nào?

Liam còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì bị tiếng động trên giường làm bừng tỉnh, Finn Wilson mở mắt ra là thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh, khiến y bị lỗi giác nghĩ rằng bản thân còn đang thức dậy ở thành Frost, bởi khung cảnh này cách ngồi này chẳng khác gì lần y ngủ ở thành Frost.

- Còn mệt không? - Liam đỡ người dậy để y dựa vào đầu giường, rót nước ấm cho y uống, tránh mới ngủ dậy bị khô họng.



Finn Wilson đã quen thuộc với sự chăm sóc này của anh nên cũng vô cùng tự nhiên cầm ly nước uống vài ngụm, đang tính mở miệng liền thấy tay Liam chìa ra vài viên thuốc, y cau mày nhìn anh muốn hỏi đây là cái gì.

- Thuốc chóng mặt, tôi vừa đến y quán kể lại tình huống của cậu, bác sĩ kê như này bảo uống rồi vẫn chưa đỡ thì đến khám xem thử.

Finn Wilson nghe xong chần chừ một lúc, y không phải không tin tưởng anh mà là y lo thuốc có tác dụng phụ với thai nhi, Liam bên kia thấy người trên giường chậm chạp không dám nhận viên thuốc, khuôn mặt khuất sáng của anh khẽ cười, nhưng nụ cười này không phải là khó chịu khi bị nghi ngờ mà là tức giận vì bị lừa gạt.

- Không sao đâu, uống vào chỉ giúp cậu đỡ chóng mặt hơn thôi không làm gì gây hại đâu. - Liam bồi thêm một câu trấn an người trên giường.

Finn Wilson lúc này mới dám uống thuốc dưới sự đảm bảo của anh.

- Trong lúc cậu ngủ tôi có đi vài vòng trong trấn, nghe nói tháng này trấn Wilde tổ chức cuộc thi bắn cung sớm hơn dự tính, trùng hợp là chiều ngày mai bắt đầu lên danh sách đăng ký thi đấu.

Finn Wilson đang dự tính tìm vài việc làm nhẹ để kiếm ít bạc đi đường, khi nghe thấy trong trấn có một cuộc thi liền không khỏi tò mò hỏi.

- Có thưởng không, vì sao lại tổ chức thi đấu bắn cung?

- Có thưởng, nhưng trước khi đăng kí thi đấu phải nộp phí để tham gia, hằng năm trấn đều tổ chức cả, còn lý do hả, chắc là muốn nhờ hoạt động thi đấu tìm kiếm người tài để đưa đến đế quốc thi vào đội quân kỵ xạ hoàng gia.

Hằng năm đế quốc Evans sẽ tổ chức thi đấu tìm người tài một lần, thông thường ở đế quốc Evans các cuộc thi đấu liên quan đến vũ khí và chiến đấu được nhiều người tham gia hơn là các cuộc thi liên quan đến kiến thức.

Đó cũng là lý do vì sao đế quốc Evans rất ít người tài trong việc vận dụng đầu óc, cũng vì chuyện này mà Felix Evans đau đầu vô cùng, anh từng ban chính sách thưởng lớn cho những hộ gia đình nào có con em thi đỗ đạt làm quan thần trong cung điện, nhưng số lượng đăng ký tham gia thi chỉ đếm được trong phạm vi 10 mét vuông.

Felix Evans cũng đã cho người hỏi lý do vì sao dân chúng lại không chịu học hành, đáp lại anh chính là các cấp cao như từ beta trở lên đều không muốn làm những công việc yếu đuối xấu hổ đó, họ thích làm những công việc liên quan đến cạnh tranh đánh đấm, mặc dù có thể sẽ mất mạng nhưng con đường thăng chức dễ hơn nhiều so với làm quan thần nhiều năm mà chẳng được gì, hơn nữa việc ra chiến trường còn ngầu và oách hơn rất nhiều, đã vậy còn được mọi người biết đến nhiều hơn.

Felix Evans nghe xong không khỏi nhớ đến một câu: Điển hình cho câu nói đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.