Nàng ăn như bị bỏ đói mấy năm rồi, thực ra nàng đói thật. Trước khi bị đâm nàng cũng chưa kịp ăn gì. Bị đâm rồi nàng còn hôn mê nữa nên dạ dày của nàng đang biểu tình.
Đồ ăn thời này cũng đa dạng và khá hợp khẩu vị của nàng. Liên Tiêu ngồi thảnh thơi trên ghế nhìn nàng ăn rồi nói:
" Huynh đệ bị bỏ đói mấy ngày rồi? Mà trông bộ dạng của huynh thảm thương quá. Tên của huynh là gì để ta xưng hô cho dễ. Huynh có thể nói cho ta biết huynh đang gặp phải chuyện gì mà bị truy sát như vậy?"
Nàng vừa nhai vừa ra hiệu vẫy vẫy tay:
" Công tử hỏi từ từ thôi, để ta nhai nốt đã."
Ăn liên tục một hồi nàng cũng oánh chén hết mâm thức ăn, xong xuôi nàng chùi mép một cái rồi nói:
" Chà chà ngon quá! Đây là bữa cơm ngon nhất mà ta được ăn từ khi chết đến giờ."
Nàng nói xong mới nhớ ra mình đang xuyên không, nàng thấy Liên Tiêu cứ nhìn mình khó hiểu nàng vội vàng chữa lời:
" Ý của ta là đây là bữa ăn ngon nhất mà ta được ăn từ khi tỷ tỷ của ta qua đời! Huhu nhắc đến tỷ tỷ lại làm ta thấy đau lòng. Tỷ rất thương ta, giờ chỉ còn mình ta lang thang trên cõi đời này huhu."
Nàng nói xong thì kéo tay áo giả vờ lau nước mắt, Liên Tiêu vội vàng đỡ lời:
" Ta không có ý gì đâu, huynh đệ xin đừng đau buồn quá!"
Nàng thở phào nhẹ nhõm rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xin-tu-trong/2916930/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.