Giọng nói của Liên Tiêu đưa nàng về thực tại. Hắn nói xong vội kéo Liên Nguyệt ra ngoài. Nguyệt Thất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tự dưng lại bị thần tình yêu nhìn trúng làm nàng khá hoang mang. May sao có Liên Tiêu nói giúp chứ không nàng không biết cư xử ra sao nữa. Liên Tiêu đuổi Liên Nguyệt ra ngoài rồi quay lại nói với nàng:
" Lời của Liên Nguyệt huynh đừng để ý. Muội muội của ta từ bé đã mơ mộng nên ăn nói có chút không đúng, mong huynh thông cảm."
Nàng xua tay vội nói:
" Không có gì đâu ạ, thiếu nữ tuổi mơ mộng nên nói như thế là chuyện bình thường mà."
" Vậy huynh nghỉ ngơi đi ta xin phép!"
Liên Tiêu nói xong thì rời đi, lúc này chỉ còn mình nàng. Nàng lại nằm dài ra giường vết thương lại rỉ máu khiến nàng đau nhói. Nàng nhìn ra phía cửa sổ, nơi có những bông hoa cẩm tú cầu đang nở nàng ngao ngán thở dài:
" Chán thật đấy cơ! Về đây chả có cái gì vui. Giá mà có cái điện thoại mà lướt top top thì tốt."
Đang suy nghĩ miên man nàng bị tiếng réo gọi làm giật mình:
" Ký chủ! Ký chủ! Người tỉnh lại rồi à. Ký chủ thấy trong người thế nào. Quách gia gia nghe tin cô bị đâm liền kêu ta mang lọ thuốc cho cô bôi liền sẹo đấy! Cô thấy Quách gia thương cô dữ không?"
Tiểu Mao lại nói liên hồi không ngừng nghỉ làm nàng phát cáu. Nàng trừng mắt quát nó:
" Ủa rồi là tốt dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xin-tu-trong/2916928/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.