Chiếc rèm xe ngựa được vén lên, một nam tử cao lớn bước xuống. Hắn nhìn xung quanh một lượt rồi nhìn về phía ba tên sát thủ. Đôi mắt sắc lạnh như chim ưng hắn buông lời nói lạnh lùng:
" Các người là ai tại sao lại muốn giết vị huynh đệ này? Các người có biết các người đang cản trở công việc của bổn thiếu gia không?"
Tên đại ca hung hăng nói với giọng đầy thách thức:
" Ta không quan tâm ngươi là ai? Chúng ta đang nhận lệnh hành sự, đây không phải việc của ngươi tốt nhất ngươi đừng xen vào."
" Nếu ta cứ muốn xen vào thì sao? Ngươi cấm được ta chắc. Ngươi hãy xuống diêm vương mà hành sự."
Hắn vừa dứt lời thì kiếm cũng được rút ra, với thân thủ nhanh nhẹn hắn nhanh chóng hạ gục ba tên kia trong nháy mắt. Bọn chúng bị đâm vào tay, chân và người nên nằm xuống kêu đau xin tha mạng:
" Thưa đại công tử là bọn tiểu nhân có mắt như mù đã động chạm đến ngài. Mong công tử độ lượng tha cho huynh đệ chúng tôi một con đường sống."
" Cút!"
Hắn lạnh lùng ra lệnh làm ba tên kia khiếp sợ ôm đôi chân đau đớn lê lết rời đi. Lúc này chỉ còn mình Diệp Nguyệt nằm bơ vơ trên mặt đất. Máu của nàng chảy dọc sống lưng. Hắn khẽ liếc nhìn người nằm dưới đất rồi tiến đến bên nàng nhẹ nhàng bế nàng vào trong xe ngựa.
" Quay xe về Liên phủ!"
Hắn ra lệnh cho thuộc hạ còn mình thì tìm cách băng bó cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-xin-tu-trong/2916931/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.