Cắmsừng? Nguyệt Vô Thương không bình tĩnh được nữa, đôi mắt giữ kín như bưng naythay đổi. Nàng cho là nàng ngoại trừ hai chữ hưu thư mà hắn nhìn bề ngoài cóthể hiểu, không có quan ấn của quan phủ, vậy hưu thư đó có thể có hiệu lực sao.
Hơnnữa, Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua, hắn bắt lấy váy của Dạ Nguyệt Sắc, trongnội tâm khẽ động, hướng eo của Dạ Nguyệt Sắc ôm ngang đi lên, trực tiếp hướngbiệt viện.
“Chàng làm gì đấy?” Dạ Nguyệt Sắc theo bản năng ôm cổ Nguyệt Vô Thương, hướng vềphía hắn trợn mắt nhìn. Không nhận lỗi còn chưa tính, còn khi dễ nàng!
Tròngmắt Nguyệt Vô Thương liếc nhìn Dạ Nguyệt Sắc, vốn định hảo hảo trị nàng, chỉ lànhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc cắn môi dưới, bộ đôi mắt sáng long lanh, trong lòngliền mềm thành xuân thủy chảy xuôi, bất đắc dĩ cúi đầu mà nói ra: “Không phảilà như vậy…”
Chẳngqua là không đợi Nguyệt Vô Thương nói hết lời, Dạ Nguyệt Sắc liền xuất khẩu đemlời hắn nói cắt đứt: “Nhanh lên một chút thả ta xuống, nếu không ta la lênchàng vô lễ a!”
NguyệtVô Thương bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thờiđiểm đặc biệt thì dùng biệt pháp đặc biệt xử lý, đưa tay nhanh chóng điểm áhuyệt của Dạ Nguyệt Sắc, nhìn bộ dạng trợn mắt của Dạ Nguyệt Sắc, khóe miệng nânglên một độ cong diêm dúa lẳng lơ, thanh âm mềm nhũn mất hồn nói: “Này thì vôlễ…”
Nóixong tròng mắt quan sát Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy ánh mắt nóngbỏng kia, không tự chủ đem đôi tay ôm lấy ngực, mặt phòng bị nhìn Nguyệt VôThương, khi người nọ cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-treo-tuong/1617626/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.