Phong Thiên Tước đại khái cũng hiểu được hổ lạc không bằng chó đồng bằng, cho nên chỉ có thể âm thầm cắn răng, dùng toàn bộ sức từ dưới đất chóng lên, chậm rãi di chuyển nằm trên giường.
“Bản vương muốn gặp Khúc Nam.” - Hắn lấy giọng ra lệnh nói.
Tô Tử Nguyệt lúc đầu định không muốn trả lời hắn, nhưng vừa nãy nhìn bộ dạng của hắn có chút đáng thương, liền ừ một tiếng: “Đợi Hạ Đào về, thần thiếp cho nàng đi gọi.”
Nghe vậy, Phong Thiên Tước cũng không nói thêm gì.
Một lúc sau, hắn nghĩ đến cái gì, hơi hé mắt ra nói: “Phủ Thừa Tướng chưa từng nói qua ngươi biết y thuật, mới lúc nãy ngươi may vá thành thạo, là xem bản vương như y phục sao?”
Tô Tử Nguyệt đưa mắt nhìn về phía Phong Thiên Tước, ngũ quan mặt mày đều tư tượng tạc, so với nữ nhân còn dễ nhìn hơn, gương mặt của hắn ta khi không tức giận quả nhiên có thể mê hoặc lòng người.
Tô Tử Nguyệt cũng không muốn cải nhau với bệnh nhân, giọng nói bình thản: “Phủ Thừa Tướng đã từng nói tốt về thần thiếp sao? Tầm sư khác biệt, phương pháp liền khác biệt. Nếu Vương gia cảm thấy không ổn, thần thiếp có thể loại bỏ nó đi.”
Có lẽ sự bình tĩnh của Tô Tử Nguyệt đủ cảm giác tin cậy, Phong Thiên Tước ma xui quỷ khiến lắc đầu: “Được rồi, bản vương cũng không tin ngươi dám làm gì mờ ám với ta.”
Tô Tử Nguyệt không muốn cải nhau với hắn làm gì, lại thêm cả đêm giày vò, vừa mệt vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-muon-huu-nguoi/3725306/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.