Đã qua ba ngày từ ngày vương phi lên nắm binh quyền và cũng đã ba ngày vương gia không gặp vương phi của mình.
“Vương gia, ngài ổn không ạ?” – A Tịnh lo lắng.
Đằng Cảnh bây giờ có khác một cái xác sống không gương mặt hốc hác, đôi mắt sâu hút thâm quần như gấu trúc, tay chân run cầm cập do đã lâu rồi không có hơi ấm đến từ Lam Ninh xung quanh ngài ấy là một màng sương dày đặt không thấy lôi đi.
“Ta vẫn ổn! Hôm nay vương phi thế nào?” – Dùng chút sức tàn còn lại để nhìn lên A Tịnh.
“Hôm nay vương phi vẫn như mọi ngày đi dạo, tập luyện cùng binh lính và ăn cơm trưa với thái tử,...” – A Tịnh xem lại sách ghi chép.
Vương gia bây giờ chỉ thấy được phu nhân của mình trong những bức tranh do chính Đằng Cảnh chấm bút. Những lúc vương gia nghỉ ngơi đều mang tranh ra ngắm, ngắm đến ngây người.
“Thưa vương gia, dân nữ mang đến cho người ít canh tẩm bổ!” – Hoa Thúy dùng giọng điệu ẻo lả.
A Tịnh bị cái giọng điệu chua chát đó làm sởn gai ốc nếu không phải vì mình không được giết người dân khi người chưa có bất cứ tội gì, chứ nếu không bây giờ mồ cô ta xanh cỏ rồi.
Bên phủ công chúa cũng đang nháo nhào lên tìm người, không biết mọi người canh gác làm sao mà để con bánh bèo đó xổng chuồng thế.
“Nô tỳ xin lỗi công chúa, do nô tỳ làm việc thất trách!” – Người nô tỳ quỳ sát đất, dùng gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958622/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.