"Kỵ Danh đang ngồi ngắm nhìn giang sơn của hoàng đế Du quốc giống như thiếu nữ đang nhớ người yêu nhưng khi vừa nghe có tin báo từ Du quốc, người nhanh chóng trở về phong thái của một chủ soái.
“Lam Ninh phế Đằng Cảnh chưa, nếu không phải tin của Lam Ninh thì tốt nhất đừng báo ảnh hưởng tâm trạng ta lắm!” – Kỵ Danh cố ý lạnh lùng.
“Tin lần này liên quan đến Lam Ninh vương phi!” – Bạch Lâm vui vẻ.
“Ta đã nói bao lần rồi, ở đây là Hỏa lan quốc không phải Du quốc phải gọi là tiểu thư Lam Ninh không có vương phi gì cả!” – Kỵ Danh tức giận.
“Thuộc hạ làm việc thất trách! Thưa chủ soái theo tin báo Đằng Cảnh vương gia sao khi đi cứu hạn trở về đã mang theo một nữ nhân, nữ nhân đó còn ngay trước mặt quan thần và thần dân Du quốc còn ngang nhiên ôm vương gia!”
“Cái tên phóng đãng đó, trước khi đi ta đã nói sao không được làm nàng ấy buồn mà!” – Tức giận đá văng bàn uống nước ra ngoài.
Kỵ Danh không đợi gì cả quay về phòng lấy áo choàng chuẩn bị phóng ngựa chạy tới biên giới nhưng chưa làm gì đã bị Bạch Lâm giữ ngựa lại.
“Buông ra ta phải qua tẩn cho hắn một trận!” – Kỵ Danh giựt dây cương.
“Chủ soái người quên rồi sao, người nói lần tới sẽ mang cao lương mỹ vị của Hỏa lan quốc để tặng tiểu thư, còn nhiều loại thảo dược cả vải vóc quý giá để được ngắm tiểu thư trong trang phục đất nước chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-vuong-phi-doi-dot-phu/958621/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.