Diệp Tử không trả lời, rễ cỏ đá đá mấy cái, cố gắng thoát khỏi tay đối phương. Nhưng Cố Yến nắm chặt hắn hết mức, đến nổi hắn muốn cử động cũng không được.
Diệp Tử bất đắc dĩ, đành phải mở miệng nói: “Ngài để ta biến trở về trước đã.”
Cố Yến khẽ cười một tiếng, buông lỏng tay.
Cỏ nhỏ nhanh như chớp chạy vào trong tẩm điện.
Diệp Tử biến trở về hình người, mặc y phục vào, đẩy cửa tẩm điện ra, thấy Cố Yến đang ngồi trong đình viện uống trà.
Diệp Tử đi tới, Cố Yến nhấp một ngụm trà, ngước mắt nhìn hắn: “Nói cho ta biết, ngươi đi đâu vậy?”
Trong mắt Diệp Tử đầy vẻ chột dạ, ấp a ấp úng nói: “Ta... Ta đi dạo loanh quanh đây thôi.”
“Đi dạo?” Cố Yến nhẹ nhàng cười cười, vạch trần hắn, “Đi dạo loanh quanh tới tận cung uyển của Hoàng Hậu, còn dạo vào trong khuê phòng của nữ tử nhà người ta?”
Diệp Tử giật mình: “Làm sao ngài biết.....”
Cố Yến đặt chung trà lên bàn đá, nhàn nhạt nói: “Ngươi nghĩ rằng Thụy Vương ta chỉ là vật trang trí thôi sao? A Tử, ngươi quá đánh giá thấp ta.”
Diệp Tử mơ hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của y, kinh ngạc hỏi: “Ngài cho người giám sát trong hành cung sao?”
Cố Yến không trả lời, nhưng cũng không phản bác.
Diệp Tử lại hỏi: “Bởi vì như vậy nên ngài mới không lo lắng chút nào sao?”
Chẳng lẽ mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của người này, không phải y không quan tâm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-tien-thao-cua-ngai-lai-chuon-mat-roi/3556428/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.