Qua ngày kế tiếp Diệp Tử cũng vẫn cho ai đó ăn bơ. Đến chạng vạng ngày hôm đó, có người đến báo tin, Thường Ninh quận chúa đã tỉnh lại.
Cố Yến hỏi: “Nàng ta nói gì? Là bổn vương đẩy nàng xuống nước?”
Người tới truyền tin là tiểu thái giám bên cạnh Thái Hậu, vừa nghe lời này sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, vội nói: “Bẩm không có, quận chúa không có nói vậy. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ quận chúa vẫn không hé lời nửa câu, cho dù người khác có hỏi thế nào đi chăng nữa, ngài.... Ngày ấy vẫn không hề mở miệng.”
Cố Yến có chút kinh ngạc, y đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, nhưng không ngờ cái nồi oan ức này lại không úp vào đầu y.
Người nọ đang tĩnh toán chuyện gì?
Cố Yến cho tiểu thái giám đi, quay đầu trở lại phòng.
Chậu hoa của Diệp Tử được đặt trên chiếc bàn nhỏ phía sau bình phong, vừa đủ gần để nghe hết những gì bọn họ vừa nói.
Cố Yến ngồi xuống cạnh bàn, tỳ cằm nhìn hắn: “Ngươi vẫn không thèm để ý đến ta à?”
Diệp Tử giãy giụa một chút, ngoan ngoãn mở miệng: “……Ngài định làm gì tiếp theo?”
Cố Yến không để bụng: “Còn có thể làm gì nữa, nếu Thường Ninh không nói gì gây ảnh hưởng đến ta, thì việc này không còn liên quan tới ta nữa. Ta còn suy xét làm gì?”
Diệp Tử gục đầu xuống không nói lời nào.
Có đôi khi hắn không thể hiểu được suy nghĩ của Cố Yến, vì sao y lại dường như không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-tien-thao-cua-ngai-lai-chuon-mat-roi/3556427/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.