Sau khi đội quân khô lâu chạy ra ngoài liền tự giác tập hợp lại một chỗ, còn dàn xong trận hình chỉnh tề, đội ngũ trăm người như một, không một chút khác biệt, thật sự là đều tăm tắp! Lúc bộ xương cuối cùng đứng vào đội hình, bất kì ai vừa nhìn một cái, cũng liền cảm thấy tương đối choáng ngợp. Tất cả đội quân Độ gia đều bị dọa đến nhũn cả chân, hận không thể quỳ xuống cầu khấn thần linh bảo hộ! Đây chẳng phải là ác quỷ đến từ địa ngục muốn kéo bọn họ xuống dưới đấy làm bạn hay sao? Thật sự không phải là bọn họ nhát gan sợ hãi, mà là ở biên ngoại, mọi ngưu quỷ xà thần đều tồn tại, đã có thần linh sở hữu năng lực trợ giúp bọn họ, thì tất nhiên sẽ có những vị thần tà ác. May mà Độ Tái là một người đi nhiều thấy nhiều, dù trong lòng có chút kinh hoảng, thế nhưng vẫn trấn định nhìn về phía Hàn Phỉ, hỏi: "Đây là.. đồng bạn của cháu à?" Hàn Phỉ nhếch miệng cười gật đầu, trong lòng có chút thấp thỏm bất an, đối với người biên ngoại mà nói, e rằng Khôi Chính Quân thật sự là tồn tại khó có thể lý giải được. "Cậu, người yên tâm, bọn họ cũng không phải là ma quỷ, cũng không phải tới từ Địa Ngục, bọn họ đều là một đám.. ờm.. binh sĩ rất đáng yêu, chỉ là bề ngoài có chút khác biệt với mọi người thôi, thế nhưng cậu yên tâm, bọn họ rất nghe lời! Cũng rất trung thành!" Hàn Phỉ đặc biệt nhấn mạnh mấy lời phía sau, chỉ lo nhóm Khôi Chính Quân bị xem là dị loại mà đánh đuổi. Nghe thấy Hàn Phỉ giải thích như vậy, Độ Tái cứng ngắc quay đầu nhìn những bộ xương trắng toát đứng đều tăm tắm trước mặt, thật sự rất khó tròng lên người họ hai chữ 'tướng sĩ' này. Nhưng cháu gái bảo bối của mình đã nói như vậy, Độ Tái chỉ có thể liều quan sát thêm mấy lần, lúc Độ Tái nhìn chằm chằm Khôi Chính Quân, những bộ xương này cũng hiếu kì nghiêng đầu quan sát ông. Thịch thịch thịch, Độ Tái lùi về sau vài bước, cảm giác lạnh cả sống lưng. Trời cao chứng giám, bị hàng trăm bộ xương trăng toát nhìn chăm chú, thật sự không phải là chuyện dễ chịu gì đâu. Hàn Phỉ cũng không nhịn được nữa bắt đầu cười ha hả, nói: "Khôi Nam, ngươi bảo mọi người đừng nhìn chằm chằm cậu như thế, thật sự giống như đang bị tử vong nhìn ngắm ấy." Khôi Nam cũng không nhịn được cười, phất tay một cái, những bộ xương trắng liền nghe lời bắt đầu đào đất, dự định vùi mình vào trong, thế nhưng vừa đào xuống lại phát hiện, bên dưới toàn bộ đều là thi thể người, chính là những địch nhân đã chết. Nhóm khô lâu nổi giận, lập tức đào tất cả những kẻ ngoại lai dám xâm chiếm chỗ ở của họ ra. Bộ thi thể này nối tiếp bộ kia bị ném ra, khung cảnh thật sự làm cho người ta tê cả da đầu, đợi sau khi thanh lí xong tất thảy, Khôi nhóm Chính Quân lai một lần nữa vùi người vào trong đất. Có thể dự kiến là từ nay về sau một vùng này cũng sẽ không có ai dám bén mảng tới gần. Hàn Phỉ nhìn về phía Độ Tái, nói: "Cậu, đừng sửng sốt, chúng ta phải nhanh chóng an bài mọi chuyện, những binh sĩ trợ chiến của chúng không bao lâu nữa sẽ chạy tới." Độ Tái phục hồi tinh thần lại, đang muốn mở miệng, đã nhìn thấy Trì Tư cùng Cừu Thanh Thư mang người trở về. Hai người trăm miệng một lời nói: "Đều đã xử lý tốt, vây quét thành công, không phụ sự mong đợi của mọi người, chỗ hổng cũng được bảo vệ." Hàn Phỉ lộ ra ánh mắt tán thưởng, nói: "Rất tốt, hiện tại tập hợp tất cả mọi người lại đây, chúng ta phải làm chuyện lớn." Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên một tia Ám Quang. Không biết vì sao, Độ Tái mơ hồ có một loại dự cảm, trận chiến hôm nay qua đi, danh vọng của ông sẽ càng cao hơn. Mọi người đang cùng thương nghị, sau khi kết thúc thảo luận, thần tình của mỗi người đều là vẻ nóng lòng muốn thử, nhiệt huyết như lửa phừng phừng bốc cháy, tựa hồ không thể chờ đợi được nữa. Chiến sự, động một cái liền bùng nổ. Phía đường chân trời, tiếng bước chân đều nhịp rầm rập vang lên, rất nhiều binh sĩ tuôn về đây, từ phía trên nhìn lại giống hết một đám kiến, làm người nhìn mà phát khϊếp. Dẫn đầu đoàn quân hai kẻ đầu lĩnh, một nam nhân trên đỉnh đầu dựng thẳng lên mấy bím tóc lỗ mãng, da thú trên thân tùy ý khoác trên vai giáp trụ, hắn cưỡi một con ngựa, sắc mặt kiệt ngao bất thuần nói: "Lão Du, chúng ta cũng nên nói chuyện xem phải phân chia lãnh địa của Độ Tái làm sao đi chứ?" Người được gọi là Lão Du chính là một nam nhân cưỡi ngựa bên cạnh hắn, khuôn mặt cẩn thận tỉ mỉ, khoác trên thân một áo bào đen tuyền, gần như che kín cả người, đặc điểm nổi bật nhất chính là vết sẹo do đao chém chiếm cứ một nửa bên mặt ông ta, nhìn qua giống hệt một rết khổng lồ, cỏ vẻ khá đáng sợ. Lão Du lãnh đạo đám Lính Đánh Thuê liếc mắt nhìn Gân Bác, nói: "Tất cả những thứ này chờ đến khi đánh chiếm được lãnh địa của Độ Tái rồi hãy trao đổi." Người nọ bật cười ha ha, nói: "Đây chẳng phải là chuyện đương nhiên rồi sao? Ngươi và ta liên thủ còn đánh nổi được một tên Độ Tái? Quả thực là quá tức cười!" Lão Du không lộ ra nửa phần đắc ý cùng kiêu ngạo, trái lại còn vô cùng cảnh giác, người có thể lên làm tướng lãnh đội quân 5 sao, thế nào lại là hạng người lỗ mãng? Hắn cũng không giống như giống như Gân Bác, trời sinh thần lực, không phải trải qua quá nhiều đau khổ đã làm đến vị trí tướng lãnh quân đội 5 sao. Lão Du hắn là từng bước một gian nan mà đi lên! Vì thế bất kỳ hành động sai lầm nào dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đều là chuyện hắn không thể chịu đựng! Hơn nữa trong lòng hắn, Độ Tái cũng không phải là một kẻ đơn giản, điểm này từ chỗ hắn hợp tác với Gân Bác là có thể nhìn ra được, tuy đều là quân đội 5 sao, thế nhưng đội quân của Độ Tái rõ ràng cao hơn bọn họ một đoạn, gốc gác càng thâm hậu hơn, càng làm cho người ta đố kỵ là, Độ Tái còn có một đứa con trai ngoan, tương đương với việc có người nối nghiệp, điều này đại biểu cho sự trường thịnh bất suy. Lão Du nghĩ đến con trai của mình, một loại tâm tình chỉ tiếc mài sắt không nên kim liền xông tới. Vì sắc mặt Lão Du quá khó nhìn, Gân Bác liền lắm miệng nói một câu: "Sao nhìn ngươi giống như bị người ta đánh bại rồi vậy! Sắc mặt này quá thối!" Lão Du trừng mắt nhìn Gân Bác, nói: "Sao ngươi lại nói như vậy?" Gân Bác gãi đầu, nói: "Chúng ta đều sắp đoạt được một tảng thịt mỡ lớn, ngươi còn có bộ dáng này, chà chà, nhìn thật vô vị! Có điều ta cũng rất hiếu kỳ, ngươi nói xem Độ Tái này đã đắc tội với cấp trên chỗ nào, mà cấp trên phải ban bố mệnh lệnh muốn ta và ngươi liên thủ diệt trừ thế lực của hắn?" Lão Du chăm chú nghĩ một hồi, nói: "Ta cũng không rõ, nhưng chỉ cần nghe theo là được rồi." Gân Bác thoải mái, nói: "Haha, ngươi nói đúng, chỉ cần nghe theo là tốt rồi, không cần thắc mắc, cấp trên tự có ý tứ của cấp trên, có điều ngược lại là tiện nghi cho hai ta, nếu không có cấp trên ra lệnh, chúng ta căn bản cũng không hội hợp, cũng không thể nuốt trôi được tảng thịt mỡ lớn như vậy a!" Lão Du cẩn thận nói một câu: "Binh sĩ ngươi phái đi tiên phong chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ chứ?" Gân Bác tựa hồ có hơi tức giận, nói: "Thế nào, ngươi đây là đang hoài nghi binh sĩ của ta?" Lão Du trầm ổn nói: "Ta chẳng qua chỉ là dò hỏi một câu theo thường lệ mà thôi, ngươi cũng biết, lần này, chúng ta chỉ có thể thắng không thể bại, thế nhưng nhân mã của ta đã phái đi một đoạn thời gian mà vẫn không trở về báo tin." Nhắc tới cái này, đây chính là điều Lão Du không an tâm nhất. Binh sĩ bọn họ phái đi tiên phong, theo lý thuyết đã sớm tạo ra hỗn loạn cực lớn cho Độ Tái rồi, thậm chí còn làm lão ta ăn thiệt thòi thật lớn mới đúng, thế nhưng người của họ đi đã lâu mà vẫn chưa trở về báo tin.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]