Chương trước
Chương sau
Từ sau khi Hàn Phỉ phát hiện phản đồ, Độ Ngân Thân vẫn luôn trầm mặc. Dường như đây là lần đầu tiên hắn nhận thức Hàn Phỉ vậy, dùng ánh mắt xa lạ nhìn nàng chăm chú. Độ Ngân Thân từng nghĩ bản thân mình có chút hiểu biết người 'Muội muội ' này, thế nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy mờ mịt không hiểu, đến cùng là nữ nhân này trưởng thành như thế nào mới có được sự lãnh tĩnh cùng phán đoán chính xác đến thế, có được trực giác nhạy cảm, cùng sách lược quả đoán bực này, tựa hồ dù là chuyện gì cũng không thể làm nàng hoảng loạn một chút vậy.
Thì ra, đây mới chính là thành chủ sao? Thì ra, những chiến dịch nổi danh mà hắn từng nghe đã nói nổi danh chiến dịch quả nhiên là từ qua là dó Hàn Phỉ tự mình chỉ huy sao? Nàng, là một tướng quân thực thụ!
Hàn Phỉ không biết mình đã khiến Độ Ngân Thân chấn động, mà dù biết rõ cũng không có tinh lực để bận tâm, hiện tại nàng đang dốc toàn tâm toàn lực cho trận chiến dịch. Đối thủ so với nàng nghĩ còn lợi hại hơn, có điều cũng là bình thường, dù sao cũng là trình độ của quân đội 5 sao, không phải là hạng tôm tép thông thường, nếu như dễ đối phó thì chẳng phải là có lỗi với đẳng cấp này hay sao. May là nơi này đã kiến lập tường thành phòng ngự, cho dù là bán thành phẩm, thế nhưng vẫn có thể chống đỡ được đại bộ phận công kích, bằng không tổn thất của Độ Tái càng thêm cự đại, ở thời điểm nguy cấp hiện tại lại càng phát huy được tầm quan trọng cùng tác dụng của tường thành phòng ngự này. Độ Tái xin thề, sau khi trận chiến lần này kết thúc, ông dù có phải ném đi bộ mặt già này, cũng phải xin cháu gái giúp ông cải tạo cẩn thận một phen! Nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải toàn mạng cái đã.
Độ Tái là một tướng lãnh 5 sao, trình độ chỉ huy cũng tương đối cường hãn, dù ban đầu bị đánh đến tay chân luống cuống, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, trong lòng không khỏi vui mừng vì Hàn Phỉ đã nhắc nhở ông về chuyện có phản đồ, còn giúp ông lôi cổ lũ phản đồ đó ra, bằng không một khi những tên đó vào thời điểm mấu chốt lại ra tay đâm ông một nhát thì càng không thể cứu vãn cục diện.
Trì Tư cùng Cừu Thanh Thư mang một nhóm người đi bao vây chỗ hổng, quả thật đụng phải công kích ở nơi đó, nhưng may mà nhận thức của họ về tường thành phòng ngự này khá sâu, mượn tính linh hoạt của nó mà bắt đầu tiến hành du kích chiến, thêm vào việc giữa họ có sự hiểu ngầm vô cùng cao, thuận lợi vây quét toàn bộ nhân mã mà địch nhân bố trí ở nơi đó.
Trì Tư cùng Cừu Thanh Thư thành công ngăn cản viện thủ của kẻ thù, mà người của Độ Tái cũng thành công vây dụ kẻ địch vào chỗ địa thế chênh lệch, nơi đó chất đầy bùn đất còn chưa kịp lấp hết, vun thành từng đống cao cao.
Độ Tái quay đầu nói: "Đều mang hết tới rồi!"
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nói: "Lui lại, cố gắng hết sức lùi tới bên tường, tìm vật che chắn."
Độ Tái vẫn không hiểu Hàn Phỉ định làm gì, thế nhưng vì rất tín nhiệm nàng, ông liền nhất nhất nghe theo.
Sau đó, Độ Tái đã được chứng kiến một tràng cảnh mà cả đời này ông cũng không thể quên. Từ dưới lớp bùn đất, đột nhiên duỗi ra từng cánh tay xương trắng, một chút huyết nhục cũng không có, trắng toát, giống như là ma quỷ tới từ địa ngục thâm uyên vậy, chúng vừa túm được các binh lính liền lập tức kéo xuống, khí lực vô cùng đáng sợ, bất luận dùng đao kiếm chém như thế nào đều không thể chém đứt mảy may, cứ thế từng người đều bị kéo vào trng lòng đất. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Những người biên ngoại tôn trọng nhất là thần linh, tự nhiên đối mặt với tồn tại quá mức bình thường như vậy liền cảm thấy quá mức sợ hãi, tràng cảnh khủng bố trước mắt khiến ai chứng kiến cũng sợ vỡ cả mật, quên mất chức trách binh lính của bản thân, ai cũng điên cuồng tìm cách leo ra. Nhưng.. làm sao có thể thoát được?
Tất cả mọi người đều bị lôi xuống, người này nối tiếp người kia bị nhấn chìm trong bùn đất, một chút động đậy cũng không có, mảnh bùn đất kia giống như Địa Ngục ăn thịt người vậy, liên tục cắn nuốt. Những người còn chưa bị kéo xuống thì điên cuồng tìm cách tháo chạy, đúng lúc này, một loạt tiếng ầm ầm thật lớn vang lên. Thanh thế to lớn. Dường như mưa gió sắp đến.
Hàn Phỉ hô to, dường như phải dùng khí lực hung mãnh nhất mà quát.
"Bắn!"
"Oành!"
Toàn bộ tường thành, xuất hiện từng vết rạn nứt, theo sau đó chính là toàn bộ Thiên Địa cũng dao động, ầm ầm ầm, bức tường hoàn chỉnh cũng sụp xuống, một mảnh thiên địa bị tro bụi bao phủ. Tất cả mọi người, nhìn đến há hốc mồm. Chưa một ai từng chứng kiến cảnh nào khủng khϊếp đến thế. Độ Tái lại càng trực tiếp cứng ngắc đứng tại chỗ, đầu ngửa lên, tro bụi bám đầy trên người, thế nhưng ông vẫn dường như chẳng hay biết gì.
Theo tro bụi dần tan biến, xuất hiện ở trước mặt mọi người, là khắp nơi bừa bộn, tường thành vỡ nát sụp xuống trên đất, không còn một ai có thể đứng được nữa.
Diệt sạch. Hai chữ này xuất hiện trong đầu mọi người, chưa một ai lấy lại được tinh thần, cuống họng giống như bị tro bụi chặn lại, thanh âm gì cũng không thể phát ra được.
Hàn Phỉ có vẻ đã tiêu hao hết khí lực, vừa thở ra một hơi, một chân đã quỳ trên đất, phải chống một tay xuống, khó nhọc hít thở.
"Chuyện này.."
Độ Tái chậm rãi đi vài bước, mạnh mẽ xoa xoa mắt, rốt cục mới sắp xếp xong ngôn ngữ, nói: "Sao cháu làm được?"
Hàn Phỉ nuốt nước miếng, có chút mệt mỏi cười, nói: "Cậu, có thích lễ vật ta tặng không?"
Độ Tái siết chặt nắm tay, lớn tiếng nói: "Lão Tử rất thích lễ vật này!"
Hàn Phỉ đặt mông ngồi dưới đất, nói: "Cậu, ta quên nói cho người biết, ta còn có một nhóm chiến hữu, ừm, đặc biệt."
Độ Tái quay đầu lại, hỏi: "Cái gì?"
Hàn Phỉ quay về khu phế tích kia hô: "Khôi Nam, đi ra đi!"
Sau đó, trong phế tích truyền đến động tĩnh.
Trái tim Độ Tái lập tức nhắc lên, căng thẳng nhìn chằm chằm, chỉ lo nơi đó lại xuất hiện vật gì, sau đó ông nhìn thấy một người nam nhân xuất hiện. Tha thứ cho Độ Tái dùng từ 'Xuất hiện' này, bởi vì người đàn ông này là từ trong đất bùn xuất hiện! Giống như hoa màu vậy!
Sau khi Khôi Nam từ trong leo ra, liền từng bước một đi tới trước mặt Hàn Phỉ, nửa quỳ xuống, nắm tay để trước ngực, trầm giọng nói: "Thuộc hạ Khôi Nam, suất lĩnh Khôi Chính Quân, về đơn vị."
Hàn Phỉ đứng lên, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm rực rỡ, nàng híp mắt, nói: "Hoan nghênh trở về a!"
Khôi Nam cũng lộ ra nụ cười nhẹ.
Độ Tái đứng ở một bên há hốc mồm nhìn, nhưng vẫn nghe thấy một câu nói: "Khôi Chính Quân?"
Quân? Quân đội? Còn có quân đội ở đâu?
Gần như đúng lúc Độ Tái đang hoài nghi, ông đã nhìn thấy cảnh tượng làm cho một đại nam nhân như ông cũng phải tim đập chân run. Từng bộ, từng bộ xương cánh tay trắng toát xuất hiện trước tiên, sau đó chính là đầu, không, nói cho đúng là đầu lâu, sau đó chính là xương sườn, không, là thân thể, Xương Đùi, xương cẳng chân, mãi đến tận khi toàn bộ khung xương xuất hiện. Đầu tiên là bộ xương thứ nhất, sau đó chính là liên tiếp các bộ xương, cuối cùng là một đám khô lâu lít nha lít nhít. Độ Tái cảm giác mình nhất định là hoa mắt rồi. Nếu không sao ông lại nhìn thấy một đám xương trắng toát nhiều như cải củ thế kia. Độ Tái cảm thấy chân mình có chút mềm oặt. Nhóm Khôi Chính Quân liên tục như thủy triều chạy đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.