Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ bị tiếng muội muội của Độ Ngân Thân làm cho nổi cả da gà, ngay cả nụ cười mỉm trên mặt cũng sắp không duy trì nổi nữa.
Độ Ngân Thân gọi xong, vẻ mặt cũng có chút lúng túng, có thể nhìn ra được hắn cũng đang cố gắng làm quen với cách xưng hô này.
Hàn Phỉ ho khan một tiếng, nói: "Cái kia.. huynh trước tiên đi ra ngoài đi."
Độ Ngân Thân không nói hai lời lập tức xoay người rời khỏi phòng. Đợi đến khi Hàn Phỉ trang điểm xong xuôi, nàng vẫn chần chờ trong phòng, không bước ra ngoài, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình. Thật vất vả, Hàn Phỉ mới điều chỉnh tốt, vừa đi ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Độ Tái đang mỉm cười hiền lành đứng ở đó, khi nhìn thấy Hàn Phỉ, khuôn mặt hiền lành lại càng thêm hiền lành, thế nhưng biểu hiện này đặt trên thân một người hết sức vô tình, rõ ràng vô cùng không hài hòa.
Bước chân Hàn Phỉ lảo đảo một cái, suýt chút nữa liền ngã chổng vó ở ngưỡng cửa, nàng vội vã đỡ lấy cây cột, sắc mặt không tự nhiên gọi một câu: "Cậu."
Một tiếng cậu này khiến Độ Tái cả người khoan khoái, ánh mắt lại càng nhu hòa, dường như đã dốc ra tất cả sự hiền lành ở trên người vị nam nhân thân cao tám thước này. Hàn Phỉ nỗ lực kiên cường thừa nhận ánh mắt nhu hòa đến chảy cả nước của ông ta. Từ tối hôm qua, lúc bọn họ cầm đuốc soi dạ nói chuyện, ánh mắt Độ Tái nhìn nàng càng ngày càng giống như đối xử với người thân, Hàn Phỉ xin thề, ngay cả nhi tử thân sinh của Độ Tái là Độ Ngân Thân cũng chưa từng được cảm thụ ánh mắt như vậy a!
"Tỉnh rồi à, Phỉ Phỉ."
Liên quan với vấn đề xưng hô này, Hàn Phỉ đã nỗ lực tranh thủ suốt một buổi tối, cuối cùng cũng coi như chuyển từ Phỉ Nhi thành Phỉ Phỉ. Tuy cũng là làm người sởn cả tóc gáy, nhưng so ra còn tốt hơn rất nhiều.
"Ai, trước đây cháu chịu khổ nhiều như vậy, cũng trách ta, không quen biết cháu sớm hơn, từ nay về sau, mẹ cháu không còn, thì vẫn có cậu ở đây, cháu thật vất vả mới trở về biên ngoại, khổ cực cho cháu rồi."
Nói xong, Độ Tái còn liên tục thở dài, rất có ý tứ muốn bù đắp cho nàng. Điểm này từ việc sáng sớm đã đưa đến cửa những y phục cùng đồ trang sức kia là có thể nhìn ra được. Hàn Phỉ cũng hiểu được loại tâm tình này, Độ Tái là điển hình cho loại người ngoài miệng thì nói năng chua ngoa nhưng trong lòng mềm yếu, miệng ông thì nói hận muội muội nhiều năm như vậy, thế nhưng vẫn âm thầm ba lần bốn lượt bảo vệ nàng, đồng thời giấu đi mọi tin tức về nàng ấy, từ đó cũng có thể nhìn ra được Độ Tái quan tâm tới cô em gái này cỡ nào. Bởi vì quan tâm, mới nảy sinh oán hận, oán hận đối phương không trở lại, đến lúc cuối cùng biết được, muội muội đã chết, mọi oán hận của ông ta đều chỉ là những lời nói suông, trái tim của Độ Tái bị móc mất một khoảng trống rỗng, mà Hàn Phỉ lại vừa vặn xuất hiện bổ khuyết vào chỗ trống ấy, Hàn Phỉ là con của muội muội, là thân nhân của ông, tự nhiên ông sẽ đem tất cả hổ thẹn cùng muốn bồi thường, bù đắp đặt lên người Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ cũng không muốn làm Độ Tái không vui, liền theo nói: "Không khổ cực, có thể trở về nhìn thấy cậu, coi như là hóa giải một mối tâm sự của mẫu thân."
Vành mắt Độ Tái có chút ướŧ áŧ, nói: "Cháu là một đứa bé ngoan, di truyền thông tuệ của mẹ, điểm này từ bản vẽ của cháu là có thể nhìn ra được, không, cháu so với mẹ còn lợi hại hơn."
Đề cập đến chuyện này, Độ Tái vô cùng vui mừng, cảm thấy rất tự hào vì Hàn Phỉ, dù sao độ hoàn mỹ của bản vẽ kia cũng rõ như ban ngày, hiện tại công trình đã tiến hành đến hơn nửa, sắp hoàn công, nhìn lãnh địa của mình ngày càng thành hình, cảm giác này lại càng sâu hơn, hiện tại, sau khi biết được Hàn Phỉ là cháu gái mình thì cảm giác thành tựu lại càng bạo phát.
Nghe thấy Độ Tái đề cập đến bản vẽ kia, Hàn Phỉ có chút chột dạ, ngay cả ánh mắt cũng có chút phập phù, chỉ có nàng biết, bản vẽ này chẳng qua chỉ là mưu kế của nàng mà thôi, cũng không muốn kiến tạo nơi này thành một pháo đài, rất nhiều nơi đều thiết kế qua loa, không hề để tâm. Nếu hiện tại Độ Tái đã trở thành 'Cậu ' của nàng, vậy thì bản vẽ trước đó tất nhiên là không thể dùng nữa.
Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ chủ động nói: "Cậu, đêm hôm qua ta đã nghĩ đến một điểm quan trọng, hiện nay kiến tạo này vẫn không đủ để chống đỡ cường địch."
Độ Tái cả kinh, vẻ mặt hiền lành lập tức trở nên nghiêm túc, tạm thời gác lại chuyện hỏi han ân cần.
Độ Ngân Thân lập tức nói: "Đi thư phòng nói chuyện!"
Trong thư phòng, Hàn Phỉ trực tiếp lấy bản đồ, vạch ra mấy vấn đề, cũng cùng cha con Độ gia tỉ mỉ thương thảo một phen, kết hợp với sở trường trận hình của quân đội Độ gia thiết kế bản vẽ lại một lần nữa. Đến lúc quyết định bản vẽ cuối cùng, đã qua một ngày một đêm, thương thảo xong ba người bụng đói cồn cào, vội vã truyền lệnh dọn bàn ăn.
Trên bàn cơm, Hàn Phỉ chủ động nhắc đến chín quân bị nhốt trong địa lao.
Độ Tái nhíu nhíu mày, nói: "Phỉ Phỉ, bọn họ là ai?"
Hàn Phỉ dừng một cái, nói "Dọc đường đi, vì trốn tránh truy sát, ta gặp được rất nhiều người, bọn họ đều là đồng bạn đi cùng ta, ở đại lục không có chỗ sinh tồn, cho nên mới theo ta cùng đi đến biên ngoại."
Câu nói này nửa thật nửa giả, Độ Ngân Thân vẫn đưa ra một nghi vấn, nói: "Thế nhưng những người này có trình độ quân sự vô cùng cao, trận hình của họ có lực chiến đấu rất mạnh mẽ, cũng không phải là bách tính bình dân thông thường."
Hàn Phỉ thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên, Độ Ngân Thân so với cha hắn còn không dễ lừa gạt hơn! Thế nhưng đối với chuyện này, Hàn Phỉ cũng đã định thẳng thắn.
"Ta là một tướng quân."
Quả nhiên, câu nói này vừa ra, hai người đều vô cùng kinh ngạc, nhất là Độ Tái, căn bản cũng không tin tưởng, nếu như không phải là bởi vì Hàn Phỉ là cháu gái của ông, khẳng định chính là một kẻ khoác loác điên khùng. Một người phụ nữ mà lại dám tự xưng là tướng quân? Quả thực là chuyện cười! Nhưng, đối với cháu giá thân ái nhất của mình, Độ Tái chỉ đành nuốt mấy lời này vào trong bụng.
"Bọn họ, đều là binh lính của ta."
Độ Ngân Thân nhíu nhíu mày, nói: "Muội đã từng kiến lập Vũ Châu thành.."
Độ Ngân Thân vẫn chưa nói hết, đã bị Hàn Phỉ ngắt lời, nói: "Cũng không phải là ta kiến lập, chuyện này tuyệt đối không phải chỉ dựa vào một mình ta là có thể tạo dựng lên."
Độ Tái ở bên cạnh nghe được đầu óc mơ hồ, nói: "Cái gì mà Vũ Châu thành?"
Độ Ngân Thân không thể làm gì khác hơn là đem ngọn nguồn mọi chuyện giảng giải lại một lần, lúc Độ Tái biết được chuyện ở Vũ Châu thành, đôi mắt lập tức trợn tròn, nhịn không được nói: "Vũ Châu thành kia, thực sự lợi hại như vậy?"
Độ Ngân Thân gật đầu, nói: "Đây là thành trì tiên tiên nhất mà con từng được chứng kiến ở đại lục, vũ khí nơi đó đủ để đi trước biên ngoại rất nhiều năm."
Độ Tái có chút nói không ra lời, vốn lúc Hàn Phỉ nói mình là tướng quân, ông ta liền cảm thấy vô cùng khó tin, nhưng hiện tại, càng kinh ngạc là nàng thế mà lại là một thành chủ của tòa thành lợi hại như vậy!
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười xấu hổ, nói: "Đây đều là bởi vì ta quen biết được rất nhiều bằng hữu lợi hại, có họ mới có thành tựu hiện tại."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.