Độ Tái có chút kích động nói: "Có vũ khí lợi hại như vậy, vì sao cháu còn muốn rời thành trì đi tới biên ngoại?"
Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, nói: "Bảo thủ, chỉ huy vĩnh viễn bị phong gϊếŧ, Vũ Châu thành tồn tại đã trở thành cái gai trong mắt rất nhiều người, nếu không tìm cách tự giải nguy nan, thì Vũ Châu thành sớm muộn cũng sẽ bị hủy diệt. Nhưng ở đại lục, cục thế đã bị phân chia thỏa đáng, Vũ Châu thành tất sẽ không được bất luận người nào viện trợ, ta chỉ có thể dựa vào sức lực của chính mình, tìm kiếm cách giải quyết mới là cách duy nhất."
Độ Tái đột nhiên đứng lên, vỗ bàn một cái, làm cho cái bàn cũng suýt chút nữa là tan vỡ.
Độ Tái giận đùng đùng nói: "Quả thực là coi thường người khác quá đáng! Đường đường là đại lục lại không chứa nổi một tòa thành trì sao? Phỉ Phỉ đừng sợ, nơi này của cậu vĩnh viễn là chỗ che mưa chắn gió cho cháu! Chờ ta phái người tới, trực tiếp san bằng những lãnh địa phụ cận thành trì của cháu là xong! Cháu gái của Độ Tái ta làm sao có thể rơi vào tình cảnh lưu vong chứ!"
Hàn Phỉ có chút thẹn thùng, tính khí của Độ Tái thật sự không hề phù hợp với vẻ bề ngoài thư sinh của ông, loại tính tình hung bạo cùng bênh vực người nhà không phân phải trái này ngược lại là đặc biệt đáng yêu, điều này khiến đáy lòng Hàn Phỉ vô cùng ấm áp, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
Độ Ngân Thân thở dài một hơi, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919697/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.