Chương trước
Chương sau
Độ Tái có chút kích động nói: "Có vũ khí lợi hại như vậy, vì sao cháu còn muốn rời thành trì đi tới biên ngoại?"
Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, nói: "Bảo thủ, chỉ huy vĩnh viễn bị phong gϊếŧ, Vũ Châu thành tồn tại đã trở thành cái gai trong mắt rất nhiều người, nếu không tìm cách tự giải nguy nan, thì Vũ Châu thành sớm muộn cũng sẽ bị hủy diệt. Nhưng ở đại lục, cục thế đã bị phân chia thỏa đáng, Vũ Châu thành tất sẽ không được bất luận người nào viện trợ, ta chỉ có thể dựa vào sức lực của chính mình, tìm kiếm cách giải quyết mới là cách duy nhất."
Độ Tái đột nhiên đứng lên, vỗ bàn một cái, làm cho cái bàn cũng suýt chút nữa là tan vỡ.
Độ Tái giận đùng đùng nói: "Quả thực là coi thường người khác quá đáng! Đường đường là đại lục lại không chứa nổi một tòa thành trì sao? Phỉ Phỉ đừng sợ, nơi này của cậu vĩnh viễn là chỗ che mưa chắn gió cho cháu! Chờ ta phái người tới, trực tiếp san bằng những lãnh địa phụ cận thành trì của cháu là xong! Cháu gái của Độ Tái ta làm sao có thể rơi vào tình cảnh lưu vong chứ!"
Hàn Phỉ có chút thẹn thùng, tính khí của Độ Tái thật sự không hề phù hợp với vẻ bề ngoài thư sinh của ông, loại tính tình hung bạo cùng bênh vực người nhà không phân phải trái này ngược lại là đặc biệt đáng yêu, điều này khiến đáy lòng Hàn Phỉ vô cùng ấm áp, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
Độ Ngân Thân thở dài một hơi, nói: "Cha, cục thế của đại lục cũng không đơn giản như người nghĩ, Minh Quốc cùng Hàn Linh đã liên hợp, Thanh Nguyên cũng sáp nhập với Côn Bằng, còn lại Vân Hỏa, thế nhưng cấp trên phái binh lực cùng Đại Tế Ti đi vào viện trợ, hiện tại có thể tạo thành thế chân vạc với hai thế lực kia, cục thế rung chuyển lợi hại, bách tính trôi giạt khắp nơi, rất nhiều nạn dân tràn vào các thành trấn, Vũ Châu thành tất nhiên là bị nhiều thế lực nhòm ngó, mà chúng ta càng thêm không thể manh động."
Độ Tái nhíu nhíu mày, tựa hồ có hơi tức giận, nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy nhìn Phỉ Phỉ bị bắt nạt sao?"
Hàn Phỉ vội vàng nói: "Cậu, ta không bị bắt nạt, cậu xem, không phải hiện tại ta rất khỏe mạnh đi tới nơi sao! Còn có thể nhìn thấy cậu cùng ca ca, coi như là do trời cao sắp xếp đi!"
Độ Tái miễn cưỡng được vỗ yên, lập tức hạ lệnh: "Trước tiên thả binh lính của Hàn Phỉ ra! An bài nơi ăn ở, chờ có thời gian ta muốn kiểm tra những binh sĩ này một chút! Làm binh lính bảo hộ của Phỉ Phỉ, không có chút tài năng là không thể được!"
Nói tới chỗ này, Độ Tái còn có chút kiêu ngạo, nói thế nào ông cũng là một tướng quân 5 sao, ở biên ngoại vẫn không có bao nhiêu đối thủ đáng được ông để ở trong mắt, vì thế lời nói này không khoa trương chút nào.
Hàn Phỉ tất nhiên là vô cùng tình nguyện, vốn còn rất kiêng kỵ bị người khác thăm dò rõ ràng nội tình, thế nhưng người kia là cậu nàng, cũng không cần phải bận tâm, nàng đã sớm muốn nghiên cứu trận hình quân đội một hồi, giống như nàng từng nói, một người luôn dậm chân tại chỗ không tiến lên thì không phải là một vị tướng lãnh tốt.
Ngay hôm đó, nhóm người Cừu Thanh Thư được thả ra liền vô cùng nghi hoặc, vốn bọn họ đã lập kế hoạch tác chiến rõ ràng, cũng đã sẵn sàng hi sinh, thế nhưng hiện tại, cánh cửa giam giữ bọn họ lại bị mở ra, thậm chí những người trông coi vốn đối với bọn họ vô cùng xa cách, thái độ cũng đặc biệt trở nên hòa ái dễ gần lên. Thậm chí lúc bọn họ đi ra khỏi phòng giam, mấy người này còn ôm ấp bọn họ một hồi, điều này dọa cho Cừu Thanh Thư phát sợ, chẳng lẽ đây là đãi ngộ với phạm nhân trước khi xử tử họ sao? Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Hàn Phỉ tươi cười đứng chờ ở bên ngoài, tất cả mọi người đều cảm thấy như được tái sinh vậy.
Hàn Phỉ nhẹ nhàng nói: "Hoan nghênh trở về."
Cừu Thanh Thư nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng ngứa đến kịch liệt, muốn nói gì đó, thế nhưng lại không thể thốt thành lời, hắn đột nhiên quỳ một chân xuống, nắm tay chống trên ngực trái, đầu hạ xuống thật thấp.
Bọn họ đang hành quân lễ.
Lúc Cừu Thanh Thư làm như vậy, những người còn lại cũng làm theo động tác này, mỗi người đều nhịp quỳ xuống, làm ra động tác giống nhau.
Hàn Phỉ thở dài, nói: "Không cần như vậy."
Không có người trả lời. Tựa hồ bọn họ đều bởi vì bản thân bị bắt ở mà cảm thấy thất trách, vì vậy vào thời khắc này liền muốn sám hối.
Đứng cách đó không xa, Độ Tái hơi kinh ngạc, nói với Độ Ngân Thân bên cạnh: "Những binh sĩ này của Phỉ Phỉ tựa hồ thật không đơn giản."
Độ Ngân Thân vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Cha, ta không phải đã nói rồi hay sao? Vũ Châu thành rất mạnh, đương nhiên, những người kiến tạo tòa thành trì này đều không đơn giản, những binh sĩ này càng không phải là binh sĩ thông thường, bọn họ thân kinh bách chiến, cha không biết từ khi Vũ Châu thành kiến lập đến bây giờ đã trải qua bao nhiêu tràng chiến dịch đâu, có thể nói, những người này đều đã được chiến tranh tôi rèn, là binh lính chân chính."
Độ Tái phát sinh tiếng than thở, trong đôi mắt mang theo vẻ tham lam.
Độ Ngân Thân làm sao lại không đoán được suy nghĩ của cha hắn, lập tức không chút khách khí nói: "Cha từ bỏ đi, độ trung thành của binh lính Hàn Phỉ là không thể so bì, ta đã từng nghe qua, không phải không có người đánh chủ ý với những binh sĩ này, nhưng bất luận trả giá cao thế nào, đãi ngộ tốt bao nhiêu, những người này liền không một chút dao động! Là không có một người nào đấy, độ trung thành bậc này cũng có thể nghĩ, cha à, người tốt nhất nên thu lại chủ ý trong lòng đi thôi."
Độ Tái lộ ra vẻ vô cùng tiếc hận, tựa hồ còn có chút lưu luyến nói: "Những năm gần đây, binh lính tốt gần như đã bị mài mòn, bồi dưỡng những binh sĩ mới, lại quá tốn thời gian, ta sợ đến khi xảy ra đại chiến, cũng không thể mang ra binh lính tốt."
Độ Ngân Thân hiểu sự lo lắng của cha hắn, đến khi xảy ra cuộc chiến biên ngoại, e lại là một hồi gió tanh mưa máu.
"Có điều Phỉ Phỉ có một đội quân trung thành như thế, an toàn của nó cũng được bảo đảm, như vậy rất tốt, chỉ là một cô nương gia, xuất đầu lộ diện như vậy thật sự là không tốt."
Độ Ngân Thân sững sờ, sắc mặt có chút trù trừ, nhưng vẫn nói: "Cái này liền không cần lo lắng, vào lúc không có chúng ta, muội ấy vẫn luôn bình an vô sự, muội ấy so với cha nghĩ còn cường đại hơn đấy."
Độ Tái cũng không tán thành lời của con trai, nói: "Sao con có thể nói như vậy, dù sao nó cũng là muội muội con, còn là một cô nương, cũng phải lập gia đình đi!"
Độ Ngân Thân vừa muốn nói gì đó, Hàn Phỉ đã đi tới, hắn lập tức im lặng.
Độ Tái nhìn thấy Hàn Phỉ, lập tức lộ ra vẻ mặt vui cười, nói: "Cũng trấn an xong rồi?"
Hàn Phỉ gật đầu, trên mặt còn mang theo nụ cười vui vẻ, nói: "Cảm ơn cậu. Không có chuyện gì."
"Cảm ơn ta làm cái gì, may là hiểu nhầm này được cởi bỏ sớm, sau này còn muốn huấn luyện chung đấy! Vừa vặn có thể để cho binh sĩ của ta luận bàn một hồi!"
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nói: "Chuyện này e là phải trì hoãn một chút."
Độ Tái kinh ngạc, nói: "Còn phải làm gì?"
Hàn Phỉ hít một hơi, nói: "Ta muốn đi đón con ta lại đây."
Vừa dứt lời, hai người còn lại đều đứng cứng ngắc.
Độ Tái là bởi vì bị khϊếp sợ. Còn Độ Ngân Thân thì bởi vì sự thẳng thắn quang minh chính đại của Hàn Phỉ làm cho khâm phục.
Hàn Phỉ cũng không nhiều lời, liền đợi 'Cậu' nàng phục hồi tinh thần lại.
Độ Tái hít một hơi, nói: "Cháu, cháu nói lại lần nữa! Con? Con là sao?"
Hàn Phỉ bị hỏi như thế lại có cảm giác làm chuyện sai trái rồi bị người nhà mẹ đẻ chất vấn, cái này nhất định là ảo giác a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.