Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ đã rất lâu chưa thử qua cảm giác bị uy hiếp như vậy, trong lòng nghẹn một hơi.
Những người mặc áo đen kia dần tiếp cận từ bốn phía, dường như muốn chặn đường lui của Hàn Phỉ.
"Độ Ngân Thân, ngươi đến cùng là muốn làm gì? Ta cũng không hề đắc tội ngươi."
Nam nhân, cũng chính là Độ Ngân Thân, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Ngươi cũng không đắc tội ta cái gì, chẳng qua là ta rất có hứng thú với ngươi mà thôi, nếu như ngươi không muốn gây chuyện thị phi, thì đi với ta một chuyến đi, bằng không liên lụy đến người khác thì ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu."
Hàn Phỉ nhìn những người mặc áo đen kia, dù chưa giao thủ, nhưng về mặt khí thế cũng có thể phân biệt được, đây tuyệt đối không phải là thủ hạ bình thường, chúng đều là sát thủ đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, mà chuyến này, bên người nàng chỉ đem theo mấy người, căn bản không phải là đối thủ của Độ Ngân Thân. Càng quan trọng là, cây sáo trong tay Độ Ngân Thân tuyệt đối có gì đó quái lạ, có thể thôi miên người khác.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, biết mình nên lựa chọn cái gì.
"Dẫn đường đi."
Độ Ngân Thân rất thích sự quyết đoán của Hàn Phỉ, duỗi tay, chỉ về một phương hướng, mở miệng nói: "Đi theo ta."
Lúc đoàn người giống như là thuỷ triều rút, Hàn Phỉ đã bị mang đi, không có tiếng địch gia trì, người đầu tiên tỉnh lại chính là Tiếu Tiếu, nhóc con mở mắt ra, lúc không nhìn thấy mẫu thân, lập tức oa một tiếng khóc lên. Tiếng khóc của Tiếu Tiếu vô cùng vang dội, lập tức đánh thức Trì Tư đang nằm bên cạnh.
Trì Tư tỉnh lại còn hết sức kinh ngạc nhìn Tiếu Tiếu bên cạnh, sao tiểu mũm mĩm này lại nằm ở đây? Rõ ràng Tiếu Tiếu luôn ngủ cùng bệ hạ mà.
"Mẫu thân, mẫu thân.."
Tiếu Tiếu khóc đến nỗi thở không ra hơi, dường như trong tiềm thức biết rõ mẫu thân của bé đã xảy ra chuyện, liên tục oa oa kêu to, hai tay hai chân còn nỗ lực bò lên, dọa cho Trì Tư vội vàng ôm lấy, chỉ lo bé con ngã xuống giường.
"Tiếu Tiếu đừng khóc, làm sao thế? Xảy ra chuyện gì? Mẫu thân con đâu rồi?"
Nhưng Tiếu Tiếu vẫn khóc, đến mức trong lòng Trì Tư nảy sinh dự cảm không lành, nàng vội vã ôm Tiếu Tiếu, chạy về phía gian phòng của Hàn Phỉ. Nhưng lúc Trì Tư nhìn thấy gian phòng không một bóng người, trái tim lập tức đập liên hồi, một cảm giác vô cùng khủng hoảng tràn ngập ở trong lòng. Bệ hạ mất tích! Lúc Trì Tư dâng lên ý niệm này, suýt chút nữa đã không ôm nổi Tiếu Tiếu.
Lúc này tất cả mọi người đã tỉnh lại, liếc mắt nhìn nhau, trên mặt toàn bộ đều là nghi hoặc, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhất là các binh sĩ trực đêm, từ dưới đất bò dậy, gãi đầu một cái, tựa hồ không hiểu, tại sao bản thân lại ngủ mất? Người có tính cảnh giác cũng phản ứng lại, vừa rồi tuyệt đối đã có chuyện xảy ra, bọn họ bị thôi miên!

Hác lão bản cùng mấy người Hồ Ba Quận chạy đến chỗ Hàn Phỉ, nhưng tất cả mọi người phát hiện, trừ Hàn Phỉ ra, toàn bộ mọi chuyện đều bình thường. Người biến mất chỉ có Hàn Phỉ. Trì Tư suýt nữa liền tan vỡ, nếu như không phải là hài tử của bệ hạ vẫn còn ở trong lòng nàng, nàng không thể bỏ lại tiểu công chúa, bằng không chỉ sợ vừa rồi nàng đã không quản không để ý đuổi theo ra ngoài.
Mọi người tìm tới Vân Nam, khẩn cầu hắn phái người đi tìm Hàn Phỉ, nhưng Vân Nam trầm mặc, không lập tức đồng ý.
Trì Tư liền âm trầm sắc mặt, nói: "Ngươi không muốn giúp chúng ta tìm sao?"
Vân Nam cùng Vân Nương thở dài, liếc nhìn đối phương một chút, tựa hồ cũng hiểu rõ ý tứ trong mắt đối phương, khẳng định trong lòng càng được chứng thực.
Vân Nương tựa hồ đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, rốt cục bà mở miệng nói: "Trước khi mê man, chúng ta nghe thấy tiếng địch."
Trì Tư thoáng bình tĩnh một chút, bắt đầu nhớ lại chuyện vừa xảy ra, dường như trước khi triệt để tiến vào giấc ngủ, nàng cũng nghe thấy tiếng địch. Tiếng địch có vấn đề! Không thể nghi ngờ.
Hác lão bản lập tức hiểu ý tứ của Vân Nương, nói: "Tiếng địch này có phải đại biểu cho thứ gì hay không?"
Vợ chồng Vân Nương cùng gật đầu, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
"Là Tiểu Tù Trưởng." Vân Nam tối nghĩa nói.
"Tiểu Tù trưởng!" Hồ Ba Quận hoàn toàn biến sắc lùi về sau vài bước, trong ánh mắt tựa hồ hết sức khiếp sợ, ngay cả thân thể cũng không nhịn được run rẩy một hồi.
Hồ Ba Quận lo lắng xác nhận nói: "Là Tiểu Tù trưởng kia sao?"
Vân Nam gật đầy, nói: "Nơi này chỉ có một vị tiểu tù trưởng kia."
"Xong.." Hồ Ba Quận lập tức trở nên tuyệt vọng.
Hác lão bản mẫn cảm liền từ nét mặt họ suy đoán ra cái gì, một loại dự cảm không tốt xông lên đầu.

"Tiểu tù trưởng có phải chính là người vẫn đuổi gϊếŧ chúng ta không? Không, nói đúng hơn là, có phải chính là người muốn ngăn cản chúng ta?"
Hồ Ba Quận lắc đầu một cái, mở miệng nói: "Vốn dĩ ta cho rằng cấp trên chẳng qua là không muốn người ngoài đi vào biên ngoại thôi, thế nhưng hiện tại chỉ sợ là hành động của Tiểu tù trưởng."
Vân Nương lập tức phản ứng lại, sắc mặt thay đổi, nói: "Chẳng lẽ các ngươi chính là người xâm lấn biên ngoại sao?"
Trì Tư ôm Tiếu Tiếu, cũng không trả lời câu hỏi này, nàng chỉ quan tâm bệ hạ đến cùng là bị người nào mang đi, làm sao mới có thể đem bệ hạ về.
Trì Tư trực tiếp nhìn về phía Hồ Ba Quận, nói: "Người đó ở đâu? Tiểu Tù sống ở chỗ nào? Nói cho ta biết."
Hồ Ba Quận lắc đầu một cái, dùng ngữ khí động viên nói: "Tỉnh táo lại chút đi, nếu thật sự là bị hắn mang đi, thì chúng ta cần bàn bạc kỹ càng, hay là.."
Lời phía sau Hồ Ba Quận còn chưa nói ra, cũng không có dũng khí nói, bởi vì hắn hiểu hơn bất kì ai, Tiểu Tù trưởng ở nơi này đến cùng là đại biểu cho cái gì! Đây tuyệt đối là tồn tại không thể xâm phạm.
Hác lão bản luôn trầm mặc rốt cục không nhịn được mở miệng nói: "Đến cùng thì tiểu tù trưởng là ai? Tại sao các ngươi lại sợ hắn đến thế?"
Vân Nam thân là nam tử cao hai mét, lúc nhắc đến tiểu tù trưởng, sắc mặt cũng vô cùng căng thẳng, dường như cực kỳ kiêng kỵ người này.
"Tiểu tù trưởng cũng không đáng sợ, người đáng sợ là phụ thân hắn."
Tất cả mọi người ngừng thở, chờ đợi Vân Nam nói tiếp.
"Tù Trưởng là tướng quân duy nhất nắm giữ đội quân 5 sao ở nơi này."
"5 sao.."
Hác lão bản cùng Trì Tư đưa mắt nhìn nhau, cho dù bọn họ không biết 5 sao là cái gì, cũng không biết cấp bậc này đại biểu cho cái gì, thế nhưng Hồ Ba Quận làm họ kinh ngạc phải nhìn với cặp mắt khác xưa cũng chỉ là đội quân 1 thôi đấy. Vậy quân đội 5 sao cũng có nghĩ.
Đối với họ mà nói, người kia tựa hồ là nhân vật không thể trêu chọc, hai người cũng rốt cục hiểu được, vì sao lúc nhắc tới tiểu tù trưởng, vì sao Hồ Ba Quận cùng vợ chồng Vân Nam lại nghiêm túc như vậy, người kia có thể nói là Thổ Hoàng Đế của nơi này. Thế nhưng bọn họ không hiểu, Hàn Phỉ đã trêu chọc vào tên tiểu từ trưởng này khi nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.