Đừng nói bọn họ không hiểu tại sao, ngay cả Hàn Phỉ cũng không hiểu bản thân trêu chọc tên tiểu tù trưởng này khi nào. Chẳng lẽ là lần ở Vũ Châu thành đó sao? Nàng cũng chỉ nói mấy câu mà thôi, cũng không đắc tội hắn đến nước này chứ? Những người kia cố ý bịt mắt nàng lại, còn chặn cả lỗ tai, toàn bộ hành trình đều là dẫn nàng rời đi, dường như không muốn để cho nàng biết được lộ trình. Trong lòng Hàn Phỉ thầm thay đổi cái nhìn về Độ Ngân Thân, người đàn ông này quá cẩn thận. Cũng không biết đã đi bao lâu, lúc khăn trùm mắt bị cầm xuống, Hàn Phỉ phát hiện mình đang ở ở trong một tòa kiến trúc khổng lồ. Độ Ngân Thân đứng ở trước mặt nàng, khóe miệng còn nở một nụ cười nhạt. "Hoan nghênh tới đảo Bồng Lai, Hàn Phỉ." Hàn Phỉ đứng ở nơi đó, quan sát cảnh vật chung một lần, phát hiện đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, ngay cả những kiến trúc này cũng khác so với những nơi nàng từng nhìn thấy. Nếu như nói những địa phương trước kia là khu ổ chuột, thì nơi này nhất định chính là nơi ở của phú hào. Từng tòa kiến trúc giống như quái vật khổng lồ, mang theo loại sắc thái Tông Giáo nào đó. Mà trước mặt nàng, y phục của Độ Ngân Thân cũng thay đổi, đó là một bộ trường bài kiểu dáng kì lạ, trước ngực còn thêu một loại đồ đằng nào đó, hình dạng tựa hồ có hơi quen thuộc. Chỉ là nhất thời Hàn Phỉ nhớ không ra đã từng thấy nó ở đâu. "Ngươi sẽ thích nơi này, ta bảo đảm." Rất nhanh tin tức tiểu tù trưởng mang một nữ tử thần bí trở về, lập tức truyền khắp khắp các ngõ ngách. Tiểu tù trưởng còn sắp xếp nữ nhân đó trong sân viện của mình. Có vẻ tiểu tù trưởng đối với nữ nhân này vô cùng tốt, còn sắp xếp một đống lớn nô ɭệ chăm sóc nàng. Tiểu tù trưởng tựa hồ muốn cưới nữ nhân thần bí này làm vợ! Tin tức liên tiếp truyền ra, càng truyền càng giả, thậm chí đến cuối cùng đã truyền thành tin tức tiểu tù trưởng muốn kết hôn với Hàn Phỉ. Tất cả những lời đồn này Hàn Phỉ đều không biết, cũng chẳng ai nói cho nàng nghe, lúc này nàng giống như bị giam cầm vậy, nhốt vào trong một căn phòng, còn có hai thị nữ đứng canh ngoài cửa, đó là người phụ trách giám thị nàng, mà Độ Ngân Thân sau khi mang nàng về liền không thấy bóng dáng. Nhưng Hàn Phỉ không hề sốt ruột, mỗi ngày trải qua vẫn luôn bình tĩnh như thế, một ngày ba bữa, nàng cũng không thấy chán, trong phòng đặt đầy sách giúp nàng giải buồn. Càng quan trọng là, những sách này đều viết về biên ngoại, cũng chính chúng đã đánh vỡ khái niệm trước đó của Hàn Phi về biên ngoại, nơi này không phải là vùng man hoang, thậm chí so với nàng nghĩ còn càng lợi hại hơn một chút, bọn họ có một nền văn minh đặc biệt. Trong văn hóa của biên ngoại, thần linh thật sự tồn tại, không chỉ có một, mà có rất nhiều thần linh, mỗi một vị lại chưởng quản những thứ khác nhau. Dễ hiểu nhất chính là Lôi Công Điện Mẫu, một người tạo sét một người tạo sấm, ngay cả bốn mùa, nước, thiên không, thái dương cũng có các thần linh khác nhau chưởng khống, mà khi mọi người cần trợ giúp gì, sẽ đi cầu khấn thần linh, mong thu được trợ giúp. Ngược lại là có chút giống Sơn Hải Kinh. Vì thế mấy ngày nay Hàn Phỉ đọc sách đến say sưa ngon lành, sách trên giá gần như đều đã bị nàng lật xem hết. Lúc đã hiểu biết về văn minh biên ngoại, trong đầu Hàn Phỉ dần hình thành một sơ đồ thống trị, cũng dần hiểu vì sao địa vị của Vu Y ở tái ngoại lại cao như vậy. Một người có thể câu thông cùng thần linh, khẳng định sẽ được bách tính xem là Thánh Nhân mà cúng bái, ở nơi này không cần y thuật, sinh bệnh bị thương, chỉ cần khẩn cầu thần linh, liền sẽ nhận được trợ giúp, nếu như thần linh không trợ giúp, vậy có nghĩa là người này đáng chết, cũng không có ai sẽ đi nghi vấn điểm này.
Lúc Hàn Phỉ xem xong quyển sách cuối cùng, liền phun ra một ngụm trọc khí, đồng thời ngoài phòng cũng vang lên một loạt tiếng bước chân, Hàn Phỉ nghe thấy tiếng thị nữ. Cửa bị đẩy ra, Độ Ngân Thân đi tới, khi hắn nhìn thấy đống sách trên mặt bàn, liền cười nói: "Xem ra ngươi ở nơi này rất thoải mái." Hàn Phi để sách xuống, vô cùng ung dung nói: "Ta còn đang nghĩ đến khi nào thì ngươi mới xuất hiện, hoặc là nói ngươi muốn nhốt ta đến bao giờ?" Độ Ngân Thân vung vung tay, tựa hồ có hơi không đồng ý với lời nói của Hàn Phỉ, mở miệng nói: "Sao ngươi lại nói như thế? Ta cũng không cấm đoán tự do của ngươi, nơi này lớn như vậy ngươi có thể tùy ý tham quan." Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng nói: "Trước sau cũng không thể vượt qua phạm vi này, đúng không? Điều này cùng nuôi nhốt có cái gì khác biệt? Ta không cho là mình có giá trị đến thế, có thể làm tiểu tù trường ngươi tiêu tốn nhiều tinh lực như vậy." Độ Ngân Thân tựa hồ có hơi kinh ngạc: "Ngươi đã biết thân phận của ta sao?" "Danh hào tiểu tù trưởng, mấy ngày này ta đã nghe nhắc không ít." Trên thực tế những lời nói bên ngoài đã truyền tới tai Hàn Phỉ, chỉ là nàng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà thôi. Hàn Phỉ đứng dậy, tiến lên một bước, nói: "Ta đến biên ngoại, cũng không có mục đích xấu." "Ở đây cũng không phải là nơi ngươi có thể tính toán, mà là ta." Hàn Phỉ im lặng, không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn Độ Ngân Thân mang theo một vệt suy tư. "Ta cũng cần ngươi giúp ta làm một chuyện, mà chuyện này đối với ngươi mà nói rất đơn giản." Hàn Phỉ cũng không từ chối, chỉ nói: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"
"Ta muốn ngươi biến nơi này thành Vũ Châu thành thứ hai." Độ Ngân Thân nhấn mạnh từng từ, trong mắt mang theo vẻ bắt buộc, cùng với, dã tâm. Hàn Phỉ thầm nói trong lòng, quả nhiên. Trong mấy ngày ở lại đây, Hàn Phỉ cũng thường suy nghĩ, có thể khiến nhân vật như tiểu tù trưởng không tiếc bất cứ giá nào đưa nàng mang về, vậy hắn nhất định là muốn có được gì đó từ trên người nàng. Mà phương diện Hàn Phỉ thấy bản thân hữu dụng nhất chính là Vũ Châu thành, thêm vào việc Độ Ngân Thân từng ở Vũ Châu thành ngốc qua một đoạn thời gian, cũng khá quen thuộc với mọi thứ ở Vũ Châu thành, nếu đem nơi này đặt ở biên ngoại mà nói tựa hồ chính là vô địch thiên hạ. Nhưng, Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Để ngươi thất vọng rồi, ta không làm được." Sắc mặt Độ Ngân Thân lập tức trầm xuống. "Hàn Phỉ, ta đã nghĩ ngươi là một kẻ thức thời." Hàn Phỉ nhún nhún vai, nói: "Vũ Châu thành cũng không phải chỉ có mình ta Kiến Thành, ngươi đã đánh giá quá cao ta rồi. Ta không làm được." Độ Ngân Thân cười lạnh một tiếng nói: "Ta vốn dĩ cũng không muốn đối xử với ngươi như vậy. Nhưng.." Độ Ngân Thân vẫn chưa nói hết, cửa phòng đã bị đẩy ra, mấy tỳ nữ tràn vào, trên tay cầm theo đủ loại đồ vật, đều là dụng cụ hành hình. Hàn Phỉ trầm mặc chốc lát, nói: "Ngươi muốn dụng hình với ta sao?" Độ Ngân Thân đột nhiên cười một cái, tiếng cười vô cùng nhẹ nhàng, nói: "Làm sao có thể chứ? Sao ta có thể cam lòng đối với ngươi như vậy, nhưng người khác sẽ không bảo đảm. Dẫn tới."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]