Vẻ mặt Vân Nam vô cùng chân thành, thực sự nghiêm túc cảm tạ ơn cứu mạng của Hàn Phỉ. Vân Nam đứng dậy, cầm trong tay chén rượu, kính mọi người, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Hàn Phi tự nhiên không muốn phụ lòng tốt của hắn, cũng uống hết chén rượu trong tay. Trận yến hội này, xem như chủ và khách đều vui vẻ, ngay đêm đó mấy người Hàn Phỉ lưu ở nhà bọn họ, được an bài tốt ăn ngủ.
Đêm hôm ấy, Hàn Phỉ không ngủ được, liền đứng dậy, nhưng động tác của nàng đã đánh thức Tiếu Tiếu nằm bên cạnh, bé con trừng mắt nhìn mẫu thân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc.
Hàn Phỉ ôm Tiếu Tiếu lên, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của con, nói: "Sao Tiếu Tiếu còn chưa ngủ thế?"
"Mẫu thân.."
Tiếu Tiếu đưa cánh tay mập mạp, ôm chặt lấy Hàn Phỉ, trong miệng vui vẻ gọi mẫu thân. Hàn Phỉ bị nhóc con chọc cười, đang muốn nói gì đó, đột nhiên Tiếu Tiếu gọi một tiếng, phụ thân. Nụ cười của Hàn Phỉ lập tức cứng ngắc, trong ngực dâng lên một cảm giác bi thương, ngay cả trái tim cũng ẩn ẩn đau đớn, tựa hồ nàng vẫn luôn trốn tránh đề tài này. Tiếu Tiếu hoàn toàn không cảm nhận được sự thống khổ của mẫu thân, vẫn bi bô gọi phụ thân. Đây là tiếng chẩn xác nhất mà Tiếu Tiếu có thể gọi trừ tiếng mẫu thân.
Phụ thân.. Danh xưng này khiến Hàn Phỉ vô cùng đau khổ. Nàng dùng lực ôm chặt Tiếu Tiếu, hai cái cánh tay đều đang run cầm cập, cố gắng khắc chế thân thể đang run rẩy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919684/chuong-826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.