Chương trước
Chương sau
Nói thế nào thì Vu Y cũng là người, không phải là thần, mạng cũng chỉ có một, cũng sẽ đi gặp lão Diêm Vương mà thôi! Vì thế lão Vu Y cũng đặc biệt tiếc mạng, dù cho lúc này hận không thể gϊếŧ được nhóm người kia, cũng không dám nói động thủ liền động thủ, thật là quá uất ức!
"Vân Nương, nàng ta là Yêu Nữ, ngươi bảo vệ Yêu Nữ là sẽ đắc tội thần linh! Thần linh sẽ trừng phạt các ngươi!" Lão Vu Y vừa nói, vừa cầm mộc trượng đập liên tục lên mặt đất, thái độ nóng nảy chỉ tiếc rèn sắt không nên thép.
Vân Nương hít sâu vào một hơi nói: "Vậy ta liền chờ thần linh đến đây trừng phạt, chỉ cần con trai của ta không có chuyện gì là được!"
Lão Vu Y cười nhạt một chút, nói: "Rất tốt! Thì ra đây mới chính là thái độ của ngươi! Ta xem như lĩnh giáo! Chúng ta đi!"
Dứt lời, lão Vu Y dùng ánh mắt oán độc liếc nhìn Hàn Phỉ, tràn ngập vẻ không cam lòng xoay người rời đi.
Sau khi lão Vu Y rời khỏi, dân chúng đang tụ tập lại cũng rời đi không ít.
Vân Nương xoay người nhìn về phía Hàn Phỉ, nói: "Đa tạ cô nương cứu con trai ta một mạng."
Hàn Phỉ nở một nụ cười nhạt, nói: "Ngược lại là ta nên cảm tạ phu nhân ngươi đã bảo hộ chúng ta."
Vân Nương gật đầu, nói: "Không bằng cô nương theo ta trở về một chuyến, để phu quân ta được gặp mặt, tạ ơn ân cứu mạng của cô nương."
Rõ ràng là lời nói khiêm tốn, nhưng trong giọng nói của Vân Nương lại mang theo ý tứ không cho cự tuyệt.
Trong lòng Hàn Phỉ thở dài một hơi, quả nhiên nhận được một ơn, cũng ngay lập tức muốn trả, haizzz, nữ nhân liền không có một ai dễ nói chuyện.
Trên mặt, Hàn Phỉ vẫn mang một bộ mây trôi nước chảy, nói: "Được."
Vân Nương hết sức hài lòng với sự thức thời của nàng, lập tức cho người nhấc con trai của mình, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Lúc này, Tiếu Tiếu vẫn ngoan ngoãn được Hác lão bản ôm a a a a gọi vài tiếng, bé con là đang gọi Hàn Phỉ.

Hàn Phỉ vội vã quay đầu lại, ôm lấy Tiếu Tiếu từ trong vòng tay của Hác lão bản, cọ cọ khuôn mặt nhỏ của bé con, nói: "Sao thế Tiếu Tiếu?"
Nhóc mũm mĩm cũng không nói chuyện, chỉ một mực cọ cọ Hàn Phỉ, dùng đôi tay bụ bẫm nắm thật chặt tay Hàn Phỉ, tựa hồ đang làm nũng với nàng.
Trái tim của Hàn Phỉ lập tức mềm xuống, ôn nhu nói: "Vừa rồi quên mất Tiếu Tiếu, là mẹ không đúng."
Tiếu Tiếu rầm rì một tiếng, tựa hồ rất tán đồng với câu nói này.
Vân Nương đi bên cạnh không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần, thật sự là bị hành động ấm áp của tiểu mập làm cho cảm động, không nhịn được hỏi: "Đây là.."
Hàn Phỉ rất tự nhiên nói: "Là khuê nữ của ta."
Vân Nương tựa hồ có hơi kinh ngạc, hỏi lại: "Khuê nữ của ngươi?"
Dáng vẻ Hàn Phỉ tiêu sái như thế vậy mà đã làm mẹ, còn có một khuê nữ đáng yêu đến vậy nữa. Bởi vì đều là mẫu thân, khiến lòng phòng bị của Vân Nương đối với Hàn Phỉ giảm đi rất nhiều, ngay cả giọng nói cùng tư thái cũng không cường ngạnh như trước nữa.
Rất nhanh, đoàn người đã đến nhà Vân Nương. Đó là một tòa nhà rõ ràng tốt hơn nhiều so với những ngôi nhà xung quanh, toàn bộ kiến trúc rất lớn, tựa hồ còn có sân viện độc lập, tuy không sánh được với những đình viện hào hoa trong đại lục, nhưng ở biên giới mà nói, không có chút tài năng thì chắc chắn sẽ không thể có nơi ở như vậy. Cũng từ chuyện này có thể thấy, Vân Nương thật đúng là người không dễ trêu.
Sau khi trở lại, Vân Nương vội vàng thu xếp cho con trai thật tốt, sau đó mới đưa mấy người Hàn Phỉ đi đến thính đường, còn sai người dâng nước trà. Hàn Phỉ cũng không khách khí tiếp nhận trà để uống, thái độ mấy người còn lại cũng đều rất tự nhiên, từ khí thế cùng phong phạm đều có thể nhìn ra họ không phải là người bình thường. Đây là đương nhiên, một người là thần nữ, một người là bà chủ cực kì giàu có, một người là Nữ Hoàng, bất kì ai trong ba nữ nhân này xách ra bên ngoài mà không phải là nhân vật hiển hách? Sao có thể luống cuống? Ngược lại nam nhân đại trượng phu là Hồ Ba Quận lại có chút câu nệ.
Vân Nương tất nhiên không phải là người không có mắt nhìn, bằng không sao có thể lăn lộn đến ngày hôm nay, vì thế trong lòng đã thầm đánh giá vài phen, ngữ khí ổn thỏa nói: "Ta là Lý Minh Vân, sau khi gả cho phu quân mọi người liền gọi là Vân Nương, các ngươi cứ gọi ta là Vân Nương là được rồi. Vị Hồ Ba Quận đây ta ngược lại là đã gặp qua mấy lần, còn có chút quen mặt, nhưng các vị còn lại thì chưa từng gặp."
Trong giọng nói tựa hồ còn có chút thăm dò.
Hàn Phỉ hiểu rõ ý tứ của Vân Nương, theo nói: "Chúng ta đến từ nơi khác."
Lời nói đến điểm là dừng. Trong lòng Vân Nương hiểu, sợ là nhóm người này không muốn nói ra lai lịch, thần bí đến thế sao? Ánh mắt Vân Nương rơi vào trên người Hồ Ba Quận, đối với Hồ Ba Quận, Vân Nương tựa hồ biết rõ, là do trượng phu của bà nói cho bà biết. Trượng phu của Vân Nương cũng là một nhân vật hiển hách ở khu vực này, gặp qua không ít nhân vật, đối với Hồ Ba Quận, trong một lần tình cờ nói chuyện phiếm mà biết, người này là một nhân tài, khổ nỗi thủ hạ nhân mã cũng quá không ra gì mới sẽ lưu lạc tới mức độ chỉ đạt quân đội 1 .

Dựa theo lời trượng phu của Vân Nương từng nói, Hồ Ba Quận là một trong ba tướng lãnh nắm giữ năng lực lãnh đạo, nếu như có thể biến thành người của mình, thì chính là một trợ lực to, chỉ là đáng tiếc người này rất có cốt khí, không phải là kẻ nguyện ý chịu thiệt, vì vậy cũng đành từ bỏ.
Vân Nương nhớ kĩ lời trượng phu nói, vì thế khi nhìn thấy thái độ cung kính của Hồ Ba Quận với nhóm người này, trong lòng bà tràn đầy kinh ngạc. Dù Hồ Ba Quận đã ẩn tàng sự cung kính này rất sâu, thì vẫn bị Vân Nương phát hiện ra. Trong lúc nhất thời, Vân Nương vô cùng tò mò đối với thân phận của Hàn Phỉ, một nữ nhân có lai lịch bí ẩn, lại có lực lượng thần bí như vậy, à không, là mẫu thân.
Vân Nương mở miệng nói: "Ngay cả tên cô nương cũng không thuận tiện tiết lộ sao?"
Nụ cười trên mặt Hàn Phỉ càng sâu, nói: "Phỉ Hàn, chính là tên ta."
Vân Nương sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, nói: "Thì ra là Phỉ Hàn cô nương, tính tình của ta tương đối thẳng thắn, có gì nói đó, mong cô nương bỏ qua cho, xin cho hỏi một chút về tình hình con ta.."
Hàn Phỉ 'ừm' một tiếng, nói: "Tĩnh dưỡng thật tốt nửa năm, đại khái liền có thể khôi phục được gần như hoàn toàn, có điều khoảng thời gian này các vấn đề cần chú ý còn rất nhiều. Chờ chút nữa ta sẽ nhất nhất báo cho ngươi biết."
Vẻ mặt Vân Nương thoáng buông lỏng một chút, thở phào một hơi, nhận được câu trả lời chắc chắn của Hàn Phỉ, quả tim vẫn treo ngược lên cao của bà, rốt cục cũng hạ xuống.
Vân Nương trầm thấp nói: "Đa tạ."
Hàn Phỉ xua tay, nói: "Tấm lòng thầy thuốc, đây là chuyện ta nên làm."
Lúc Hàn Phỉ nói ra câu nói này không có chút nào mặt đỏ tim run, hoàn toàn quên vừa rồi bản thân rõ ràng không muốn nhúng tay, là do bị người ta bức phải nhúng tay mà thôi.
Vân Nương thử dò hỏi: "Phỉ Hàn cô nương cũng là.. Vu Y?"
Trong nhận thức của người biên ngoại, có năng lực có thể cứu sống người khác, cũng chỉ có Vu Y mà thôi, còn Yêu Nữ? Vân Nương tựa hồ không tin.
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Vu Y? Khiêu đại thần? Giả thần giả quỷ? Không, ta đương nhiên không phải là Vu Y gì cả, ta chỉ là một.." Hàn Phỉ cười một cái, nói tiếp. "Đại phu mà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.