Chương trước
Chương sau
Lão Vu Y trái một tiếng Yêu Nữ, phải một câu ma quỷ, hoàn toàn đem tất cả mọi thứ giá họa cho Hàn Phỉ. Rõ ràng là lý do vụng về như vậy, lọt ra ngoài cũng sẽ không có người tin tưởng, thế nhưng vào lúc này, dựa vào địa vị cực cao của Vu Y ở biên ngoại, Hàn Phỉ phát hiện ánh mắt những người xung quanh nhìn nàng đã dần biến hóa. Đó là ánh mắt coi nàng như ma quỷ, có vẻ lời lão Vu Y nói đã lập tức được tất cả mọi người tán đồng.
Hàn Phỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, thế nhưng mọi chuyện xảy ra trước mặt lại là sự thực, nàng đã đánh giá thấp địa vị cùng tín ngưỡng của Vu Y ở biên ngoại, bình thường dân chúng hoàn toàn nghe theo lời Vu Y nói.
"Yêu Nữ! Quả nhiên là Yêu Nữ!"
"Nàng ta là yêu nữ đã bán linh hồn cho quỷ dữ! Muốn tai họa cho thế gian!"
"Đúng rồi! Ta luôn cảm thấy kỳ quái! Người Vu Y không thể cứu trở về chính là đã bị thần linh vứt bỏ, kẻ đó không xứng được sống sót!"
"Cũng không biết yêu nữ này dùng yêu thuật gì, còn không cho mọi người quan sát, khẳng định là trốn ở bên trong thi pháp!"
"Có tật giật mình! Yêu Nữ! Bắt lại!"
"Bắt lại! Bắt lại! Hỏa thiêu Yêu Nữ, tế bái thần linh!"
Dần dần, theo những thanh âm này xuất hiện, ánh mắt mọi người từ từ chuyển thành vẻ hung thần ác sát, bọn họ tiến dần về phía nhóm người Hàn Phỉ, tựa hồ thật sự muốn bắt họ lại.
Hàn Phỉ nhìn tình cảnh trước mắt, nhìn về phía lão Vu Y, vừa vặn nhìn thấy vẻ cười trên sự đau khổ của người khác trên mặt lão.
Hàn Phỉ lập tức nổi giận, lão Vu Y khốn kiếp kia muốn hố chết nàng, bản thân tài nghệ kém cỏi lại còn thâm độc! Được thôi, nếu đã như vậy, thì không cần lưu thủ!
Hàn Phỉ trực tiếp nói: "Ngươi luôn làm như vậy sao? Nhìn thấy người khác làm được chuyện mà mình không thể làm, liền bắt đầu dùng cách vu oan giá họa?"
Đối với những lời nói này, Lão Vu Y không có nửa phần tức giận, lão biết rõ, bất luận Hàn Phỉ nói cái gì, dân chúng cũng sẽ không tin tưởng, bởi vì, lão là Vu Y, ở nơi này ngay cả tùy tiện nói xấu bôi nhọ Vu Y còn không được, một khi xâm phạm tới Vu Y, lập tức sẽ bị các tín đồ của họ gϊếŧ chết hoặc trục xuất. Cũng giống như hiện tại, những người này muốn gϊếŧ chết yêu nữ Hàn Phỉ này.
Ngay lúc Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng chuẩn bị phóng ra đạn tín hiệu, nam nhân được Hàn Phỉ tự mình cứu giúp suy yếu mở miệng.
"Mẹ.. đừng.. gϊếŧ bọn họ.."

Phụ nhân sững sờ một hồi, vội vã ôm chặt con trai, nói: "Nhi tử, con, con nói cái gì?"
Nam nhân lúc này đang phải chịu thống khổ rất lớn, nhưng vẫn luôn cảm thấy, hắn thật sự là được Hàn Phỉ cứu. Vết thương vốn chết lặng cũng đã có thể cảm nhận được tri giác. Mà sâu trong thâm tâm, có một thanh âm nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể động vào nữ nhân này, bằng không hắn cùng người nhà hắn sẽ phải hối hận. Nhưng, trừ điểm ấy ra, khiến nam nhân nói ra câu nói này còn có một nguyên nhân khác, hắn cũng không thể nào tin được Vu Y. Nhất là lúc hấp hối, hắn cứng rắn bị bức ép uống bát nước tro hương kia, đã khiến hắn vốn đã trọng thương lại càng lâm vào tình thế nguy hiểm! Nếu hắn không chết vì vết thương chết bụng, thì tuyệt đối là chết vì nghẹn bát nước đen xì kia! Hơn nữa, không phải tất cả mọi người ở biên ngoại đều sùng kính Vu Y, chí ít Vân Mộc hắn không phải!
Đúng thế, nam nhân tên Vân Mộc chính là người suýt chút nữa bị nước tàn hương làm cho sặc chết rồi được Hàn Phỉ cắt thịt cứu về.
"Mẹ, bảo vệ mấy người họ.."
Vân Mộc lại lặp lại mấy lần, chỉ lo người cứu sống hắn người cứ như vậy bị hại chết. Ngược lại là Hàn Phỉ hơi kinh ngạc vì người đàn ông này biết mở miệng bảo vệ mấy người nàng.
Phụ nhân nghe thấy con trai của mình nói như vậy, có chút do dự. Nàng nhìn lão Vu Y, lại nhìn con trai tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng đã có thể tỉnh táo nói chuyện, trong lòng đã hạ quyết định.
Phụ nhân cắn răng một cái, nói: "Đều dừng lại cho ta! Không cho phép động tới một đầu ngón tay của bọn họ!"
Quần chúng lập tức sửng sốt, nhưng dưới xự xúc động phẫn nộ, vẫn có người không sợ chết không cam lòng tiến lên vài bước.
Phụ nhân hơi nhướng mày, lớn tiếng quát: "Lời Vân Nương ta nói cũng không thèm nghe sao?"
Nhất thời, mấy người vừa tiến lên vài bước kia lại lui trở về.
Hồ Ba Quận đứng bên cạnh Hàn Phỉ lập tức trợn mắt lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, bật thốt lên: "Thì ra là Vân Nương!"
Trong giọng nói tràn đầy vẻ thán phục.
Hàn Phỉ hiếu kỳ hỏi: "Vân Nương?"
Hồ Ba Quận giải thích: "Vân Nương chính là người có tiếng nói nhất ở chỗ này, đừng xem bà ấy là một phụ nhân, bà ấy có một đội quân gọi là Nương Tử Quân, thực lực rất lợi hại, liên hợp với chồng bà ấy liền tạo thành một đại quân."

Hàn Phỉ hơi kinh ngạc nhìn người phụ nhân. Ở trong mắt Hàn Phỉ, người phụ nữ này cũng giống như những người mẹ bình thường mà thôi, lo lắng cho sự sống chết của con trai, sợ hãi thất kinh, không ngờ lại là một người lợi hại như vậy.
Bởi vì có Vân Nương chấn nhiếp, hầu như không người nào dám động đậy, điều này khiến lão Vu Y rất bất mãn, khuôn mặt của lão cũng vo thành một nắm, rất giống vỏ cây khô héo.
Lão Vu Y mở miệng nói: "Vân Nương, ngươi đây là có ý gì?"
Trong giọng nói toàn bộ đều là vẻ bất mãn.
Ngữ khí của Vân Nương cũng từ từ ổn định lại, con trai duy nhất không có chuyện gì, tất cả khí thế của bà cũng đã trở về.
"Thật xin lỗi, Vu Y, nhưng đây là ý của con trai ta, ta chỉ có thể bảo vệ nhóm người này."
Sắc mặt lão Vu Y càng thêm khó coi: "Ngươi!"
Vân Nương phất tay một cái, lập tức liền có người xông lại, vây nhóm người Hàn Phỉ lại, nhưng không phải là muốn bắt mà là muốn bảo vệ họ.
Cùng lúc đó, người bên cạnh lão Vu Y cũng lập tức rút vũ khí ra, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Lão Vu Y âm ngoan liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, Hàn Phỉ cảm thấy mình nhất định đã chết rất nhiều lần.
"Ngươi muốn công nhiên che chở Yêu Nữ sao?"
Đối mặt với sự chất vất của lão Vu Y, Vân Nương chỉ đáp lại một câu: "Nàng ấy cứu con trai ta."
Vân Nương không biết cái gì gọi là Yêu Nữ, cái gì gọi là bán linh hồn cho ma quỷ, nàng chỉ biết dưới bàn tay của Hàn Phỉ, con trai bà vốn hôn mê đã lâu, từ từ suy yếu tỉnh lại, ngay cả đôi mắt cũng không còn mang theo màu sắc của tử vong nữa. Trọng yếu hơn là, Vân Nương không phải người ngu, nếu như vào thười này thừa nhận Hàn Phỉ là Yêu Nữ, vậy đồng nghĩa với việc g thừa nhận mọi lời lão Vu Y nói là đúng, bao gồm cả con trai của bà, cũng sẽ bị gán cho việc bị Yêu Nữ bán linh hồn cho ma quỷ. Nếu Hàn Phỉ bị lửa thiêu chết, thì con trai của bà cũng sẽ không thoát khỏi tử vong! Đối với đứa con trai duy nhất, Vân Nương còn quý hơn cả mạng sống, cho nên nếu bà muốn bảo vệ hắn thì không thể thừa nhận điểm này, nhất định phải bảo vệ được Hàn Phỉ.
Sau khi hiểu rõ tất thảy, Vân Nương tấ nhiên là hoàn toàn dựa theo nhi tử nói mà làm.
Tình hình lập tức đã bị đảo ngược. Lão Vu Y không thể ngờ mọi chuyện lại chuyển biến như thế, tức giận đến đau cả tim, nhưng lão lại không thể để ai biết. Nơi này, dù sao cũng là địa bàn của Vân Nương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.