Đối mặt với lực lượng không rõ, mọi người sẽ sản sinh nỗi sợ hãi, nhất là loại lực lượng quá mức hung mãnh như thế này! Những người kia giống như ác quỷ tới từ địa ngục, cầm trong tay vũ khí đòi mạng người! Khải giáp trên thân họ càng kiên cố như bàn thạch, cho dù bốn năm người vây công một người, cũng đều không thể đâm thủng khải giáp dù chỉ một chút! Chứ đừng nói gì tới việc làm họ bị thương tổn! Giả như chỉ có như thế thì lúc đối đầu đã gặp vô vàn khó khăn rồi, thế nhưng thủ hạ của Hàn Phỉ lại không có một người nào là kém cỏi, ngoài trang bị thì giá trị võ lực là tuyệt đối hoàn mỹ, một đám người chẳng khác nào từ trên trời hạ xuống vậy, đây nào phải đang đánh nhau, đây là đang đùa bỡn! Hai mắt Trương Đức Quân phát hồng, hắn quả thực là đang ghen ghét đến mức phát rồ, hận không thể lột sạch trang bị trên thân nhóm người kia xuống, thế nhưng hắn không làm được, hắn chỉ có thể không cam lòng hô to, cho quân của mình lui lại, bằng không đến một người của hắn cũng không sống được! Đợi đến khi đội quân của Trương Đức Quân lui lại như thuỷ triều, Hàn Phỉ vẫn không cho người đuổi theo, cũng lập tức thu đội ngũ trở về. Đến lúc này, Hồ Ba Quận đã há hốc mồm, hắn vốn tưởng lần này chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ, vậy mà lại lấy phương thức như vậy giành được thắng lợi, thậm chí chiến cục xoay chuyển không hề có điềm báo trước. Hồ Ba Quận cũng không phải kẻ ngốc, hắn đã chứng kiến toàn bộ khung cảnh chiến đấu. Đặc biệt là lúc nhìn thấy sự lợi hại của trang bị trên thân đám người Hàn Phỉ, hắn càng không còn gì để nói, đây quả thực là nghịch thiên! Hồ Ba Quận dám đánh cuộc, những vũ khí này tùy tiện lấy ra một cái đem đấu giá ở biên ngoại, thì tuyệt đối sẽ có giá trị liên thành! Dẫu có tiền cũng không mua được! Chưa từng nghe nói có vũ khí gì có thể bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó như vậy đâu! Nhưng, càng làm cho Hồ Ba Quận cảm thấy hoảng sợ là năng lực chỉ đạo chiến đấu của Hàn Phỉ, cơ hồ hạ lệnh không chút dây dưa dài dòng, dường như ở trong đầu nàng, tất cả mọi khả năng phát sinh trên chiến trường đều đã diễn luyện qua một lần vậy, năng lực như thế đáng sợ cỡ nào. Hồ Ba Quận cũng chỉ nghe nói những tướng lãnh đỉnh cấp mới có năng lực như vậy, thế nhưng những tướng lãnh đỉnh cấp đều là những tồn tại hô phong hoán vũ, không ngoại lệ, ngay cả gặp mặt một lần hắn cũng không đủ tư cách! Vậy mà hiện tại, ở một nơi nhỏ bé như thế này, hắn đã gặp được. Hồ Ba Quận cũng chưa từng thấy tận mắt nhìn thấy một vị tướng lãnh đỉnh cấp, nhưng ở trong mắt hắn, Hàn Phỉ chính là người đã đạt tới trình độ kia, chưa một ai lại có mức độ nhạy cảm với chiến trường cao siêu đến như vậy, hầu như chưa từng phạm sai lầm. Ở trong lòng Hồ Ba Quận, tựa hồ đã ra một quyết định, mà quyết định này, sẽ thay đổi một đời này của hắn, vì thế trong suốt quãng thời gian còn lại hắn luôn không ngừng cảm tạ hành động sáng suốt của bản thân khi ấy. Chiến đấu mặc dù đã thắng lợi, thế nhưng toàn bộ sào huyệt cũng đã bị phá hủy, may mà không chết nhiều người vô tội, mọi người đều cố gắng nhẫn nhịn bi thương, mai táng cho những người đã hi sinh, lại một lần nữa bắt tay xây dựng quê hương. Biên ngoại, không hiếm thấy nhất, chính là mạng người, mỗi người đều đã chuẩn bị tinh thần cho việc lúc nào cũng có thể mất đi người thân, hoặc mất đi tính mạng, luôn chìm đắm trong bi thương căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, còn không bằng cố gắng sống tốt cho hiện tại. Hàn Phỉ cũng cho người yên lặng giúp đỡ bọn họ thu thập, cũng lấy ra vật tư tiếp tế cho bọn họ, trong lúc nhất thời, người ở nơi này vô cùng biết ơn nhóm người Hàn Phỉ, thậm chí hận không thể quỳ xuống tạ ơn, nhưng lại bị Hàn Phỉ ngăn cản. Ân huệ đưa than sưởi ấm khi trời tuyết rơi này của nàng, được bọn họ ghi tạc ở trong lòng. Rất nhanh, hừng đông, lúc mặt trời ló dạng từ hướng đông, chiếu sáng từng ngóc ngách vùng đất này, trải qua thu chỉnh một đêm, tất cả mọi người đã vô cùng mệt mỏi, thế nhưng cũng đã sắp xếp gần như xong xuôi, mãi đến tận lúc này, Hàn Phỉ mới có thời gian đi tìm Hồ Ba Quận.
Hồ Ba Quận cũng đã đoán được Hàn Phỉ sẽ tìm lại đây, có điều cho dù Hàn Phỉ không tới, hắn cũng muốn đích thân đi tìm nàng. Còn không chờ Hàn Phỉ mở miệng, Hồ Ba Quận nói thẳng: "Người kia là Trương Đức Quân, một tên tiểu nhân hèn hạ, hắn hận ta, cũng đã sớm muốn diệt trừ ta, thế nhưng lần hành động này tuyệt đối có thế lực sau lưng, ta hoài nghi, Trương Đức Quân chính là người tiếp theo được cấp trên hạ lệnh tới ngăn cản các ngươi tiến vào biên ngoại." Hàn Phỉ ngẩn ra, trầm mặc một hồi. Hồ Ba Quận lại nói: "Cấp trên sợ là đã biết chúng ta làm phản." Hàn Phỉ thở dài, nói: "Liên lụy các ngươi." Hồ Ba Quận phất tay một cái, nói: "Chuyện này không liên quan tới các ngươi, là chính ta ra quyết định, người chết vì tiền, chim chết vì mồi, kết quả như thế này ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng ta càng muốn biết rõ một chuyện." Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt của Hồ Ba Quận, đó là ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu. Hồ Ba Quận nghiêm túc nói: "Trước giờ cấp trên đều chưa từng hạ xuống mệnh lệnh gì, ngay cả ta sống đến tận giờ, cũng là lần đầu tiên nghe nói, các ngươi đến cùng là có lai lịch thế nào? Vì sao lại bị cấp trên nhìn chằm chằm như thế? Thậm chí một lần không được, còn phái ra đội quân thứ hai!" Hàn Phỉ không đáp lời. Hồ Ba Quận cũng trầm mặc chờ đợi một đáp án. Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ mới cười, nói: "Nói thật là, ta cũng không biết." Biểu hiện của Hồ Ba Quận rõ ràng là không tin, nói: "Không biết? Các ngươi tới từ nơi nào?" Đối với chuyện này, Hàn Phỉ cũng chẳng có chút kiêng dè, nói: "Chúng ta đến từ Vũ Châu thành."
"Vũ Châu thành?" "Chỉ là một tiểu thành thôi." Hàn Phỉ khiêm tốn nói. Hồ Ba Quận đánh giá Hàn Phỉ từ trên xuống dưới một chút, lại nói: "Vậy những trang bị trên người các ngươi kia.." Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Cái này là bí mật, không thể nói." Hồ Ba Quận từ bỏ, hắn cũng hiểu, nếu như mình sở hữu vũ khí có lực sát thương cường đại như thế, thì cũng không muốn nói, dù sao đây chính là đồ bảo mệnh, vậy nhưng trong lòng hắn vẫn có chút tiếc nuối a. Ngay lúc Hồ Ba Quận cảm thấy tiếc nuối, Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Nhưng ta có thể tặng ngươi mấy thứ." Ngay lập tức, ánh mắt Hồ Ba Quận tràn ngập lửa nóng, thân thể kích động run rẩy một hồi, nói: "Ngài cần ta làm cái gì! Cứ việc nói!" Nhìn bộ dáng này của hắn, Hàn Phỉ thấy buồn cười, nói: "Không cần kích động như thế, ta đúng là cần ngươi giúp mấy chuyện." Hồ Ba Quận lập tức đáp lời: "Đừng nói một cái, mười cái ta cũng đồng ý!" Sau đó lại cảnh giác nói: "Có điều ta sẽ không làm mấy chuyện vi phạm nguyên tắc." Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Yên tâm đi! Sẽ không đâu!" Rất nhanh, người của chín quân phát hiện bọn họ phải thay đổi rất nhiều. Vốn dĩ trang bị bọn họ mặc trên người vừa nhìn là thấy giống như bọn cường hào nhà giàu mới nổi, nếu ném ở biên ngoại đều sẽ trở thành dê béo bị người cướp thịt, thế nhưng hiện tại, mỗi một người đều phải thay đổi y phục có đầy mảnh vá, còn phải ẩn giấu khải giáp trên người mình đi, vũ khí cũng phải trải qua một tầng ngụy trang. Nói chung, phải làm sao cho ra dáng một đám người nghèo kiết xác! Trong lòng mọi người không đồng ý, dù sao từ cuộc sống xa xỉ trở về nghèo khổ thật sự là rất khó a! Thế nhưng mọi người đều biết, muốn tiếp tục sống sót ở nơi này, thì nhất định phải thay đổi như vậy, vì thế cũng không có ý kiến gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]