Chương trước
Chương sau
Sau khi mặc thường phục, chín quân cũng không khác gì nhóm người Hồ Ba Quận, không, thậm chí còn thảm hơn không ít.
Hàn Phỉ nhìn bộ dáng này của bọn họ liền cảm thấy hết sức hài lòng, trước đây ăn mặc quá kiêu ngạo, thật sự là không thích hợp với phong cách của nàng. Sau đó, Hàn Phỉ dự định rời đi. Nơi này cũng không phải là mục đích của nàng, nàng còn muốn thâm nhập sâu hơn vào biên ngoại.
Lúc Hồ Ba Quận biết được nhóm Hàn Phỉ muốn rời đi, liền một đêm không ngủ, rốt cục vào hừng đông, sau khi cùng tức phụ A Như trao đổi cẩn thận, liền tạm biệt A Như đang lệ rơi đầy mặt, rời nhà ra đi.
Khi Hàn Phỉ đang chuẩn bị xuất phát, đã nhìn thấy Hồ Ba Quận mang theo nhân mã, đứng ở phía trước chờ bọn họ.
Hàn Phỉ thoáng cảm thấy kinh ngạc, nói: "Ngươi tới làm cái gì? Tống biệt sao?"
Hồ Ba Quận trầm giọng nói: "Không, ta còn chưa hoàn thành tất cả mọi chuyện."
Hàn Phỉ ung dung nở nụ cười, nói: "Không cần, ngươi đã làm rất tốt rồi, ta cũng không cần ngươi làm gì, ngươi có thể làm việc của mình."
Thế nhưng dù cho Hàn Phỉ nói như vậy, Hồ Ba Quận cũng không có ý tứ quay về, Hàn Phỉ tựa hồ cũng đoán được hắn có ý gì.
"Ngươi xác định sao?" Hàn Phỉ hỏi.
Hồ Ba Quận trịnh trọng gật đầu, nói: "Ta đã nghĩ kĩ."
Hàn Phỉ cũng không quá tán thành, nói: "Chuyến này nguy hiểm tầng tầng, thậm chí, ta sẽ không thể bảo hộ được người của ngươi, nếu xảy ra bất kỳ sai lầm nào, thì bản thân ngươi sẽ phải gánh chịu tất thảy."
Hồ Ba Quận siết chặt tay thành quyền, đấm lên ngực, nói: "Ta sẽ gánh chịu mọi sai lầm, gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, chết, chính là Hồ Ba Quận ta thua, thủ hạ ta cũng đều không phải là loại người nhát gan, bọn họ đều là hán tử chân chính, so với việc cả đời ở lại nơi này sống cuộc sống tầm thường vô vi, chi bằng chúng ta xông pha một lần!"

Đây, chính là kết quả mà Hồ Ba Quận suy nghĩ sâu sắc một đêm, từ nhỏ hắn đã nuôi hùng tâm tráng chí, muốn lang bạt thế giới, thế nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, hắn không thể thực hiện được tâm nguyện, thậm chí ngay cả biên ngoại to lớn, hắn cũng chưa thể đi hết, loáng một cái đã qua nửa đời, hiện tại thật vất vả mới có một thời cơ như thế, Hồ Ba Quận không muốn bỏ qua. Nhất là ở đây, thứ mà nhóm người Hồ Ba Quận khan hiếm nhất chính là đồ vật, đó là phấn chấn cùng hi vọng, loại khí thế này gần như không tồn tại ở biên ngoại, thế nhưng một khi nhìn thấy, sẽ làm người không nỡ lòng bỏ từ bỏ, muốn đi theo nhóm người Hàn Phỉ cùng lang bạt kì hồ một phen. Trực giác nói cho Hồ Ba Quận biết, nếu như bỏ qua cơ hội lần này, hắn sẽ hối hận suốt nửa đời còn lại! Vì thế, hắn mang theo người của mình lập tức ra đi.
Hàn Phỉ kỳ thực cũng rất thưởng thức hán tử co được dãn được như Hồ Ba Quận, thế nhưng điều này không có nghĩa là nàng đồng ý mang theo phiền toái, nhưng khi thấy Hồ Ba Quận nói như vậy, tựa hồ cũng không có lý do gì từ chối, nàng đổi một vấn đề khác, hỏi: "Vậy người nhà của các ngươi đâu? Mất đi sự bảo hộ của các ngươi, e là họ sẽ bị tên Trương Đức Quân gì đó kia quay trở lại tập kích đi."
Nhắc tới vấn đề này, Hồ Ba Quận cùng các binh sĩ phía sau hắn cũng trầm mặc một hồi.
Cuối cùng Hồ Ba Quận nói: "Ta đã xin nhờ một người bạn, đến thời điểm đó bọn họ đều sẽ di chuyển qua bên kia, tạm thời sẽ được che chở."
Hàn Phỉ sâu sắc liếc mắt nhìn Hồ Ba Quận, nói: "Các ngươi không hối hận sao?"
Hồ Ba Quận dừng một hồi, không trả lời, ngược lại là một nhóm phụ nữ cũng đứng ra, từng người đều vô cùng nghiêm túc.
"Chúng ta đồng ý để bọn họ đi lang bạt một hồi, cứ núp mãi ở chỗ này làm một kẻ nghèo hèn thì tính gì là nam nhân! Là nam nhân thì phải ra ngoài xông pha kiến lập công danh!"
Người nói là A Như, chỉ là lời nói có mạnh mẽ ra sao, cũng không thể che lấp đi vành mắt đã đỏ hoe của nàng. Hiển nhiên, đây là đã khóc, không chỉ A Như, phía sau nàng những phụ nữ khác cũng đều im lặng khóc.
Hàn Phỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, nhìn đến nỗi làm trong lòng mỗi người đều căng thẳng, chỉ lo Hàn Phỉ không đồng ý cho bọn họ đi theo.
Cuối cùng, Hàn Phỉ nói: "Ta và ngươi đã nói, chúng ta đến từ Vũ Châu thành."
Câu nói này vừa ra, Hác lão bản cùng Trì Tư dĩ nhiên hiểu được ý tứ của Hàn Phỉ.
Thế nhưng Hồ Ba Quận có chút mờ mịt, nói: "Sao kia?"
Hàn Phỉ thấy hắn không hiểu, cười tươi, nói: "Chỗ đó có rất nhiều người tốt, có thiết bị phòng ngự mạnh mẽ, có quân đội hạng nhất đóng giữ, áo cơm không lo, chỉ cần các ngươi đủ siêng năng."

Hồ Ba Quận vẫn cũng chưa kịp phản ứng, ngược lại là vợ hắn lập tức liền lộ ra vẻ vui mừng đến phát khóc, lập tức quỳ xuống thiên ân vạn tạ, dọa cho Hàn Phỉ giật nảy cả mình, vội vã nâng nàng ta lên.
A Như kích động nói: "Đại nhân, đại nhân!"
Ngay cả xưng hô đối với Hàn Phỉ cũng trực tiếp thay đổi.
Lúc này, dù phản ứng trì độn đến mức nào, Hồ Ba Quận cũng hiểu được, Hàn Phỉ là đang cho người nhà của bọn hắn một chỗ che chở, lập tức, tâm tình Hồ Ba Quận có chút phức tạp.
Hàn Phỉ thấy buồn cười, nói: "Trước tiên đừng cám ơn ta, nếu như các ngươi đồng ý đi, ta tự nhiên đồng ý an bài cho các ngươi, thế nhưng các ngươi cần nghĩ cho kĩ, nơi đó là đại lục, không phải là biên ngoại của các ngươi, phải ly biệt quê hương, hoàn toàn thích ứng với một nơi hoàn toàn mới, các ngươi có thể làm được không?"
A Như còn kiên định hơn nhiều so với nam nhân bình thường, nói: "Trước cái chết, ly biệt quê hương thì có là gì."
Hàn Phỉ hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn người phụ nữ này, vui mừng nói: "Ngươi rất tốt, ta nghĩ các ngươi đều sẽ thích ứng được với cuộc sống ở Vũ Châu thành, nơi đó.. Là một nơi rất tuyệt."
Hàn Phỉ làm ra quyết định cũng không phải lỗ mãng, nàng cũng không phải dễ dãi thông cảm với người khác, chó mèo nào cũng có thể đến Vũ Châu thành, thật sự là những người này đáng giá để nàng xuất thủ viện trợ.
Ở trong chiến đấu có thể cấp tốc khôi phục trạng thái, dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy còn có thể nắm giữ tín niệm kiên định đến thế, người như vậy đáng được tôn trọng, cũng vô cùng thích hợp làm cư dân mới của Vũ Châu thành. Thêm vào nữa.. Hàn Phỉ có ý tiếp nhận đội ngũ của Hồ Ba Quận, cũng như trực giác của Ba Quận nói cho hắn biết phải đi theo Hàn Phỉ vậy, mà trực giác của Hàn Phỉ cũng nói cho nàng biết, không lâu sau, Hồ Ba Quận sẽ có tác dụng trọng yếu.
Rất vui vẻ, đạt thành đề nghị này. Tất cả mọi người bắt đầu thu thập gia sản của mình, nhưng cũng rất ít, đại bộ phận đồ vật đã bị phá hủy tối hôm qua, còn lại cũng chỉ là những thứ rách nát, thật sự không có gì cần phải mang theo. Đợi đến khi tất cả mọi người đã chuẩn bị kỹ càng, Hàn Phỉ còn phái một tiểu đội phụ trách mang bọn họ đi tới Vũ Châu thành, cũng mang về một ít tinh thạch cho Man Diệp nghiên cứu, Hàn Phỉ luôn cảm thấy tác dụng của tinh thạch không chỉ đơn giản như vậy.
Chia binh hai đường, nhóm người Hàn Phỉ hướng thẳng đến một nơi tụ tập lớn được vẽ trên bản đồ, dựa theo Hồ Ba Quận từng nói, nơi đó có chợ đêm, bình thường họ đều trao đổi những thứ cần thiết ở đây, mà lộ trình cũng không quá xa.
Đi mất 2 ngày đường đã đến, thế nhưng đại bộ phận nhân mã đều đóng quân ở một nơi tương đối xa, cũng sẽ không chủ động tới gần nơi tụ tập này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.