Chương trước
Chương sau
Rất nhanh, mọi người đều bắt đầu chia nhau đồ ăn, mà Hàn Phỉ cũng cầm một cái bao phục, đi tới trước mặt nữ nhân tên là A Như kia, đưa bao phục cho nàng, nói: "Cầm lấy đi, đây là thù lao cho những đồ ăn này."
A Như không chịu thu, khước từ, nhưng Hàn Phỉ nói thẳng: "Ngươi không thu ta liền lập tức dẫn người đi."
A Như lập tức liền gấp gáp, nàng mới hỏi thăm từ chỗ trượng phu biết được đám người này cực kì giàu có, không chỉ có thể trợ giúp bọn họ giải quyết những chuyện khẩn cấp trước mắt, mà sau này nói không chừng còn có thể hợp tác lâu dài! Vì thế A Như không thể làm gì khác hơn là mặt dày mày dạn tiếp nhận đồ vật trong tay Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ cười cười, trở lại cùng ăn với mọi người.
Sau khi A Như rời đi mới mở cái túi kia ra, liền bị kinh ngạc đến ngây người, bên trong có một bộ y phục màu vàng nhạt, hơn nữa phẩm chất vô cùng tốt, hiển nhiên không phải y phục tầm thường, thứ này ở biên ngoại là vô cùng trân quý. Mà bọc trong bộ y phục đó là mấy thỏi vàng, màu sắc rực rỡ đến lóa cả mắt, vành mắt A Như liền hồng lên, chuyện này có nghĩa là mọi người có thể ăn nhiều thêm mấy bữa cơm canh. Vừa rồi, đồ ăn lấy ra chiêu đãi nhóm người Hàn Phỉ chính là toàn bộ lương thực của họ.
A Như thu lại quần áo, mỗi người đều có tư tâm, nàng cũng không ngoại lệ, nàng cũng không muốn xung công bộ y phục này, còn những thỏi vàng thì phải chia đều cho mọi người.
Ngay đêm đó, mọi người đều nghỉ ngơi ở trong căn nhà rách nát. Hàn Phỉ ôm Tiếu Tiếu, móc từ bên hông ra một khối tinh thạch, nhét vào trong miệng Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu ôm viên tinh thạch kêu lên a a, cười đến tít cả mắt.
Hàn Phỉ nhìn bé con vui vẻ như vậy, tâm tình cũng không tự chủ được mà tốt hơn, may là không thiếu cho bé con mấy viên tinh thạch. Cũng không biết có phải là bởi vì ăn quá nhiều tinh thạch hay không, Tiếu Tiếu cũng lớn lên không ít, nặng hơn rất nhiều, hiện tại vẫn yêu thích cầm tinh thạch gặm, không phải nuốt chửng mà là gặm.
Hàn Phỉ hiếu kỳ sờ sờ miệng nhóc con, phát hiện khoang miệng vốn mềm mại nay lại có thứ cứng rắn lồi ra, Hàn Phỉ đoán chừng là răng nhỏ của Tiếu Tiếu muốn mọc, cho nên gần đây mới thích gặm cắn đồ vật như thế. Có điều, có thể thoải mái gặm tinh thạch cứng rắn như gặm đồ ăn vặt thế kia, thì cũng chỉ có tiểu công chúa Ma Tộc như Tiếu Tiếu mới làm được, không khó tưởng tượng, chờ răng nhỏ của con bé mọc ra, thì sẽ trở thành vũ khí đáng sợ đến mức nào.
"Mẫu thân, muốn, còn muốn!"
Hiện tại Tiếu Tiếu đã có thể nói từng chữ rõ ràng, năng lực học tập tăng trưởng đặc biệt nhanh. Hàn Phỉ vốn định cho nhóc con thêm một viên tinh thạch nữa, thế nhưng mặt đất đột nhiên rung động một hồi, theo đó từ bên ngoài cũng truyền đến từng thanh âm hô hào xung phong.
Hàn Phỉ ôm Tiếu Tiếu đứng lên, mà những người khác cũng đều đứng dậy, đồng loạt thủ thế chờ đợi. Huấn luyện nghiêm khắc khiến chín quân chưa bao giờ sơ sẩy cảnh giác, cho dù là đang ngủ.
Không lâu sau, một trận lửa lớn bạo phát từ phía xa, rọi sáng đêm đen.
Một tên lính quèn vội vội vàng vàng chạy tới, hô về phía Hàn Phỉ: "Các ngươi nhanh đi núp đi! Kẻ địch tập kích! Tướng quân đang bận ứng đối! Không thể bận tâm đến các ngươi!"

Dứt lời, tiểu binh sĩ kia đã nghĩ xoay người chạy mất, muốn nhanh chóng quay lại chiến đấu, có điều chưa chạy được vài bước đã bị Hàn Phỉ ra hiệu cho Khôi Nam lôi trở về.
"Kẻ địch nào kích? Nói rõ ràng." Hàn Phỉ nghiêm mặt hỏi.
Tiểu binh sĩ bị ánh mắt nàng nhìn, lập tức phun ra sạch sẽ.
"Là Trương Đức Quân ở gần đây, bọn họ đã sớm có mưu đồ đối với chúng ta từ lâu, muốn xâm chiếm lãnh địa của chúng ta, cướp bóc tài sản cùng đồ ăn của chúng ta! Không nghĩ tới bọn chúng lại đột kích nhanh như thế! Đáng ghét! Chúng ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng!"
Ánh mắt Hàn Phỉ lạnh lẽo, nói: "Trương Đức Quân là dạng người gì?"
Tâm tình tiểu binh sĩ lập tức liền kích động, nói: "Chính là một kẻ cặn bã! Súc sinh! Chúng ta đánh trận xưa nay không gây họa tới người nhà, đây là quy củ mọi người đều tuân thủ! Thế nhưng bọn chúng đều là súc sinh! Phàm là những nơi chúng từng cướp qua đều trở thành một mảnh máu tanh, một người sống cũng không lưu lại! Người già trẻ nhỏ cũng gϊếŧ, nữ nhân thì cướp đi, còn cho một cây đuốc đốt hết tất cả!"
Vừa nghe, liền thấy đây thật sự là một kẻ thập ác bất xá, ngay cả nhóm người Hàn Phỉ cũng không rét mà run.
"Thả ta ra! Ta muốn đi liều mạng với bọn họ!"
Trì Tư nhìn Hàn Phỉ, nói: "Chúng ta phải làm sao?"
Ánh mắt Hàn Phỉ sắc bén nhìn về phía ánh lửa, nghe tiếng reo hò vang lên bên tai, nói: "Hồ Ba Quận là một minh hữu không tồi."
Lập tức đám người run lên, cũng hiểu câu nói này là có ý gì.
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Ta còn chưa muốn tìm một minh hữu khác."
Lúc này Hồ Ba Quận đang ngoan cường chiến đấu nhưng vẫn không chịu nổi tổn thương cực lớn, hắn vô cùng hiểu Trương Đức Quân, làm kẻ thù bao nhiêu năm, Hồ Ba Quận biết rất rõ khả năng của kẻ kia, không thể đến mức độ này! Nếu có, Trương Đức Quân sớm tiến công lại đây từ lâu rồi! Tuyệt đối sẽ không chờ tới bây giờ! Đáng chết! Đến cùng là người nào ở phía sau trợ giúp hắn?

Nhưng lúc này Hồ Ba Quận căn bản không kịp suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, phía sau lưng chính là sào huyệt của họ, là gia đình, là người nhà, tuyệt đối không thể lùi về sau đào tẩu! Trừ chiến, thì chính là chiến! Hồ Ba Quận thét to mệnh lệnh, gϊếŧ đến đỏ mắt, thế nhưng bất luận hắn an bài ra sao, cũng không chịu nổi vũ khí tinh xảo cùng nhân số đông đảo của đối phương, thêm vào việc Trương Đức Quân còn bỉ ổi tập kích ban đêm, họ căn bản không kịp phòng bị!
Tận mắt chứng kiến từng người bên mình ngã xuống, hán tử như Hồ Ba Quận cũng không ngăn nổi nước mắt, có lẽ lần này, hắn thật sự không thủ được nữa.
"Hiện tại đã từ bỏ, không khỏi quá sớm đi!" Một giọng nói khẽ khẽ vang lên từ phía sau.
Hồ Ba Quận quay đầu lại nhìn, đã nhìn thấy đám người Hàn Phỉ xuất hiện từ trong sương khói.
"Tách ra, bao hợp hai bên, để trống phía bên phải, dụ dỗ bọn họ đi vào, còn lại, giao cho chúng ta."
Hồ Ba Quận lập tức sửng sốt.
Hàn Phỉ không nhịn được rống to: "Nhanh lên! Ngươi còn muốn chết bao nhiêu binh lính nữa!"
Hồ Ba Quận lập tức phản ứng lại, mặc kệ tất thảy, ấn theo lời nói của Hàn Phỉ mà ra mệnh lệnh.
Hàn Phỉ quay đầu, nói với mọi người: "Dựa theo huấn luyện ngày thường, trận hình tám thất, tận sức để nhân mã của Hồ Ba Quận lui về, bọn họ đã gϊếŧ đỏ mắt, không nhận ra được, đối phương có ý muốn tiến hành giảo sát bọn họ."
"Vâng!"
Hàn Phỉ tìm đến một điểm cao nhất, từ trên nhìn xuống toàn bộ chiến trường, Tiếu Tiếu trong lòng nàng cũng không khóc không nháo, vô cùng ngoan ngoãn tìm một tư thế thoải mái để ngủ, mặc kệ thanh âm huyên náo xung quanh.
Hàn Phỉ lưu ý trận doanh, mệnh lệnh này nối tiếp chỉ thị kia đều đâu vào đấy truyền xuống. Không bao lâu, cục thế toàn bộ chiến trường cũng biến đổi.
Trương Đức Quân vốn dĩ đã nắm được thắng lợi trong lòng bàn tay lập tức không thể tiếp nhận được chuyển biến như vậy, thế nhưng đám người đột nhiên gia nhập chiến trường kia thật sự quá lợi hại! Nhất là vũ khí của họ, quả thực chính là nghịch thiên! Bọn họ rõ ràng đã đổi được khải giáp có chất lượng thượng đẳng, nhưng không chống đỡ được công kích của đám người này! Cơ hồ là vừa đối mặt, liền có thể đâm thủng khải giáp của họ, đâm vào da thịt của họ, cướp đi tính mạng bọn họ!
Trương Đức Quân hoảng sợ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.