Chương trước
Chương sau
Có điều Hàn Phỉ lại đang nghĩ đến một vấn đề khác, giương mắt nhìn Hồ Ba Quận, nói: "Vậy tại sao ngươi biết rõ nếu chống lại mệnh lệnh, sẽ phải chịu trừng phạt, còn bất chấp ở chỗ này giúp ta? Bởi vì một cái rương vàng kia sao?"
Hồ Ba Quận trầm mặc một hồi, cuối cùng sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, nói: "Đúng, chính là bởi vì cái rương vàng kia."
Thời khắc này, bầu không khí trầm xuống, những binh sĩ đi theo phía sau Hồ Ba Quận đều cúi đầu, tựa hồ có hơi khó mở miệng. Mọi người lúc này càng thêm hiểu từ 'nghèo' trong miệng Hồ Ba Quận đến mức độ nào.
Hồ Ba Quận tự giễu cười cười, nói: "Ở đây, không có tuyệt đối, cấp trên cũng chỉ là một cách gọi khác thôi, so với hi vọng sinh tồn, phản bội cũng không là gì, ta có thể thẳng thắn nói cho ngươi biết, một khi có người khác ra giá cao hơn thu mua ta, ta cũng có thể sẵn sàng đâm ngươi một đao."
Hồ Ba Quận mới vừa nói xong, ngay lập tức sẽ khiến người của chín quân rút vũ khí ra, mắt nhìn chằm chằm đám người Hồ Ba Quận.
Hàn Phỉ phất tay một cái, nói: "Cất vũ khí của các ngươi đi."
Hác lão bản có chút cảnh giác nói: "Thái độ của hắn như vậy chẳng khác nào nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, chúng ta không nên hợp tác với loại người này!"
Chuyện đâm sau lưng như vậy, bọn họ xem thường, cũng chưa từng thấy loại người có thể mặt không đổi sắc nói ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Hồ Ba Quận cùng các binh sĩ của hắn tựa hồ cũng không ngạc nhiên với thái độ của bọn họ chút nào, còn vô cùng trấn định, dù sao vàng cũng đã dùng xong, có thế nào cũng không phun ra trả được nữa, vì thế bọn hắn chẳng có gì phải sợ.
Hàn Phỉ đột nhiên cười một tiếng, nói: "Ngươi không có cơ hội phản bội ta đâu."
Hồ Ba Quận kinh ngạc nói: "Ngươi cho rằng ta đang nói đùa sao? Ta cho ngươi biết, ngay cả chính ta cũng không tin! Ta chỉ tin tưởng lợi ích àm thôi."
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nói: "Ta cũng không phải đang hoài nghi ngươi sẽ không đâm ta một đao, mà bởi vì chuyện đó sẽ không thể xảy ra."
Mọi người kinh ngạc.

Hàn Phỉ nói tiếp: "Bởi vì, ở chỗ này của ta, ta có thể bảo đảm, chúng ta sẽ là vị tài chủ lớn nhất của ngươi."
Một câu nói này, biết bao khoa trương. Có điều đối với người vừa thu được một đống núi vàng núi bạc như Hàn Phỉ mà nói, đúng là có vốn để kiêu ngạo.
Hồ Ba Quận mừng tít mắt, khó nén kích động, gọi lại: "Thật sao?"
Hàn Phỉ chỉ cười không nói.
Hồ Ba Quận hít sâu vào một hơi, dùng khẳng định ngữ khí nói: "Ngươi sẽ cần chúng ta, ta bảo đảm, chúng ta rất hữu dụng."
Ngay hôm đó, vì để ổn định vị "cố chủ cường hào" Hàn Phỉ này, Hồ Ba Quận đã sử dụng tất cả vốn liếng, lập tức lấy ra giá trị lớn nhất của bản thân, ngay hôm đó liền mang theo nhóm người Hàn Phỉ rẽ đường nhỏ, trong thời gian ngắn liền đi ra khỏi mảnh hoang mạc này, hướng thẳng đến sào huyệt của mình.
Lúc nhóm người Hàn Phỉ đi tới sào huyệt của Hồ Ba Quận, cũng bị hung hăng khiếp sợ một phen. Cảm nhận đầu tiên của họ là.. nghèo, thật sự là quá nghèo! Từng tòa kiến trúc giống như nhà ở đều xiêu xiêu vẹo vẹo, ngay cả nóc nhà cũng vô cùng tàn tạ, tùy ý dùng một ít cỏ khô bổ khuyết, vách tường cũng loang loang lổ lổ, vô cùng cũ kỹ. Đặc biệt là người tới lui, hầu như quần áo trên người đều có mảnh vá, không có mấy cái là hoàn hảo, thân hình đều khô cằn, gầy gò đến mức má lõm cả vào, rõ ràng là do dinh dưỡng không đủ trong suốt một thời gian dài mà thành. Một nơi nghèo nàn như vậy, quả thực so với Thủy Vân Quan Hàn Phỉ khi trước còn thảm hơn gấp mười lần.
Nhóm người Hàn Phỉ đi trên đường cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên, bởi vì ánh mắt của nhứng người ở đây nhìn họ thật sự là quá đáng sợ. Giống như ở trong mắt bọn họ, nhóm Hàn Phỉ không phải người, mà là một đám thịt mỡ vậy. Nếu như không phải là nhóm người Hồ Ba Quận vẫn đi theo bên cạnh, thì e là những người này đã sớm xông lại cướp sạch y phục trên người họ rồi. Sau chuyện này mới khiến mọi người lý giải được mấy lời khi trước của Hồ Ba Quận, ở biên ngoại, bọn họ hay là thực sự chính là một đám dê béo, không đánh cướp cũng không được.
Mấy người Hồ Ba Quận ngược lại là vô cùng thả lỏng, người ở đây đại bộ phận đều là người nhà thân thuộc của họ, vì thế đây giống như họ đang đi lại ở nhà mình mà thôi.
"Ba Quận, những người này?" Một người phụ nữ luống tuổi đi tới dò hỏi.
Hồ Ba Quận lập tức lộ ra vẻ mặt vui cười, nói: "A Như, ta giới thiệu cho nàng một chút, đây là cố chủ mới của ta."
Người phụ nữ tên là A Như hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn mấy người Hàn Phỉ, khi nàng ta nhìn thấy một đám nữ quyến Hàn Phỉ, Hác lão bản đều mặc quần áo đẹp đẽ, liền lộ ra ánh mắt hâm mộ. Nàng ta nhìn lại chính mình, cả người bẩn thỉu, nhất thời có một luồng tự ti tự nhiên mà sinh ra. Dù vậy phụ nhân cũng ẩn tàng tâm tình của mình rất tốt, nàng ta không muốn để cho chồng mình cảm thấy mình là một nữ nhân tham lam, nhưng Hàn Phỉ lại để ý thấy.

"Chính là bọn họ cho.."
Mấy lời phía sau còn chưa nói ra hết, nhưng Hồ Ba Quận đã lập tức gật đầu, sắc mặt những người chung quanh cũng biến đổi, không còn sắc bén như đang nhìn chằm chằm thức ăn giống vừa nãy nữa, còn có thêm mấy phần thân thiện. Điều này rốt cuộc làm cho mọi người tự nhiên hơn một chút.
Rất nhanh, Hồ Ba Quận đã dẫn mọi người đến một ngôi nhà tàn tạ, nói: "Các ngươi có thể ở đây nghỉ ngơi một chút, tuy cũng không phải chỗ tốt đẹp gì, nhưng so với ngủ ngoài trời cũng khá hơn nhiều."
Mọi người cũng không có gì dị nghị, vì thể bắt đầu tiến hành thu thập ngôi nhà cũng xung quanh một chút, chuẩn bị đóng quân.
Hàn Phỉ xem một vòng, nói: "Các ngươi nơi này.. đều là như vậy?"
Dù Hàn Phỉ đã cố gắng hỏi rất uyển chuyển, nhưng Hồ Ba Quận vẫn lập tức hiểu rõ, nói: "Có phải rất nghèo hay không? Có chút vượt quá tưởng tượng của các ngươi đi, haha haha, các ngươi những người này a, đều là từ bên ngoài đến, được nuông chiều suиɠ sướиɠ từ bé!"
Dù mấy câu nói này không dễ nghe, thế nhưng giờ khắc này không một ai đứng ra phản bác, bởi vì so với nơi này, cuộc sống của bọn họ tựa hồ quá tốt, nhất là Hác lão bản, tương đương với một kho quân tư di động, ít ra họ cũng chưa bao giờ phải lo tới chuyện ăn mặc. Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tràn ngập cảm kích nhìn Hác lão bản, khiến Hác lão bản cả người run rẩy một hồi, có chút không chịu nổi ánh mắt nhiệt tình như thế.
Hàn Phỉ mở miệng nói: "Toàn bộ biên ngoại cũng là thế này phải không?"
Hồ Ba Quận trêu tức nói: "Ở trên tấm bản đồ kia của ngươi, mấy chỗ lớn ấy, chính là một thế giới khác."
Trong lòng Hàn Phỉ hiểu rõ, thì ra biên ngoại cũng là một nơi có sự chênh lệch giàu nghèo cực lớn.
Hồ Ba Quận đứng lên, nói: "Được rồi, các ngươi hiện ở chỗ này chờ đi, ta đi lấy chút thức ăn cho các ngươi, tuy không phải là đồ ăn danh quý gì, thế nhưng cũng coi như mỹ thực đặc sắc của biên ngoại."
Dứt lời, Hồ Ba Quận xoay người rời đi. Không bao lâu sau, phụ nhân tên là A Như kia liền dẫn mấy người phụ nữ đi tới, tay ai cũng nâng một cái mâm lớn, trên đó còn đặt những món ăn nóng hổi.
Điều này khiến mọi người lập tức cảm thấy đói bụng, tuy bọn họ cũng có đồ ăn, nhưng đều là chút lương khô, ăn mãi cũng nhớ những món ăn nóng hổi mới ra lò, bụng cũng bắt đầu bồn chồn, hận không thể nhanh chóng thưởng thức mấy món ăn đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.