"Vàng, đều là vàng.." Hàn Phỉ hết sức hài lòng với biểu hiện này của hắn. "Theo ta, được ăn ngon mặc đẹp, bởi vì ta có tiền, ngươi còn có thể đổi trang bị cho các huynh đệ của ngươi, không cần tiếp tục phải nghèo nàn mà đánh trận nữa, vì thế, ngươi cảm thấy đề nghị này thế nào?" Hàn Phỉ cười híp mắt hỏi. Hồ Ba Quận điên cuồng gật đầu, hận không thể nhấc cái rương vàng về ngay lập tức. Vì vậy, sự tình được giải quyết vô cùng viên mãn. Ngay hôm đó, Hồ Ba Quận đem vàng trở về, Trì Tư hỏi thăm bệ hạ càng mình, vì sao không lo lắng Hồ Ba Quận lấy vàng lấy đi sẽ không trở về? Hàn Phỉ chỉ cười cười, nói một câu. Hồ Ba Quận có thể không phải là một người tốt, nhưng ít ra hắn là một tướng lãnh tốt. Trì Tư thoáng suy nghĩ liền hiểu được, không thể không khâm phục Hàn Phỉ. Sau khi buông lỏng căng thẳng, Hồ Ba Quận liền an phận, về mặt thực lực, bọn họ lấy phương thức đánh du kích để đối phương đích thân thể nghiệm qua, sau lại dùng tiền tài trực tiếp khiến đối phương càng thêm hiểu rõ chênh lệch giữa đôi bên, cứ thế luân phiên, Hồ Ba Quận dù chỉ hơi có chút đầu óc cũng biết không nên trêu chọc đám người này. Quả thật đúng là không sai, nhóm người Hàn Phỉ chỉ chờ một ngày, Hồ Ba Quận đã dẫn người quay lại. Lần này, bọn họ rốt cục cũng có thể hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, chiến y trên người cũng hoàn hảo, bội kiếm bên hông cũng hoàn toàn mới, lần này có chút kiêu ngạo, chỉ là phần kiêu ngạo này đến lúc nhìn thấy nhóm người Hàn Phỉ, liền lập tức xìu xuống. Chỉ thấy người của chín đã sớm trang bị đầy đủ, dù cho mắt của đám người Hồ Ba Quận kém cỏi thế nào cũng có thể phân biệt được, trang bị trên thân những người kia đều cực kỳ tinh xảo, độ lộng lẫy của những bộ khải giáp kia, đám vũ khí sắc bén kia, chậc, không có so sánh thì chẳng có đau lòng mà! Cùng đám người này đứng ở một nơi, bọn hắn ngược lại là có vẻ nghèo kiết xác. Vốn trong lòng bọn hắn còn có một chút đắc ý, còn vọng tưởng dựa vào việc trang bị được đề bạt, lúc mạnh mẽ chạy tới, sẽ khiến những người này sợ hãi một phen, bọn hắn thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ chạy đi cướp đồ của đám người này, thế nhưng giờ khắc này, ý niệm kia đã bị họ diệt từ trong trứng nước. Hồ Ba Quận có chút vui mừng, vì mình không đắc tội quá tàn nhẫn với đám người này, bây giờ còn có khả năng cứu vãn, những người này thật sự là quá lợi hại. Hồ Ba Quận còn cảm thấy, hắn còn chưa thấy hết được năng lực của nhóm người Hàn Phỉ, cho rằng nhất định là họ còn cất giấu thủ đoạn gì chưa sử dụng ra, người có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra một rương vàng như vậy, thì sao có thể coi thường?
Hồ Ba Quận là người co được dãn được, vì thế trên mặt kéo ra một nụ cười thật tươi, đi tới. Phỉ tia không ngạc nhiên về việc Hồ Ba Quận sẽ xuất hiện chút nào, chỉ là nàng không ngờ nhóm người này lại có thể đổi rương vàng thành trang bị nhanh như vậy, điều này có nghĩa là chung quanh đây khẳng định có người tụ tập sinh sống, thế nhưng.. sao lại không thất trên đại đồ? Hàn Phỉ thuận miệng hỏi ra nghi hoặc này, Hồ Ba Quận nghe xong cười một tiếng, mang theo tự giễu, nói: "Trên bản đồ này chẳng qua chỉ đánh dấu mấy vị trí của các thế lực lớn, một nơi nhỏ bé như chúng ta đương nhiên là không đáng để mắt rồi, vì thế sẽ không xuất hiện phía trên này." Hồ Ba Quận còn lấy ra một bản đồ càng thêm chi tiết, phía trên đánh dấu rất nhiều điểm, đưa cho Hàn Phỉ, nói: "Đây coi như là quà đáp lễ của ta đi, ta cũng không thể lấy không tiền của ngươi, bản đồ này là thứ đáng tiền nhất của ta đấy, tuy cũng chỉ là một địa đồ cao cấp mà thôi, nhưng ít ra trên đó gần như ghi lại tất cả các vùng." Hàn Phỉ vô cùng mừng rỡ tiếp nhận, so với tiền tài, giá trị của một tấm bản đồ chi tiết càng cao hơn. Hàn Phỉ mở địa đồ ra, phát hiện quả nhiên tỉ mỉ hơn nhiều, mà vị trí họ đang ở, chỉ là mấy bộ lạc nhỏ, phạm vi cũng không quá lớn. Hồ Ba Quận ở một bên giải thích nói: "Tấm bản đồ trong tay ngươi là đẳng cấp thấp nhất, hầu như mỗi người ở đây đều có, rất rẻ, thế nhưng nếu như các ngươi thật sự đi theo lộ tuyến phía trên này, tin tưởng ta, không bao xa nhóm người các ngươi liền sẽ bị gϊếŧ chết." Lúc Hồ Ba Quận nói ra câu này, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, hắn sợ Hàn Phỉ không tin, lại bổ sung thêm một câu: "Tin tưởng ta, ở tái ngoại, các ngươi chính là một con dê béo, các ngươi có trang bị hoàn mỹ, lại có tiền, ở tái ngoại, thông thường đều là những kẻ sẽ chết nhanh nhất, lời nói không êm tai, chân trần không sợ mất giày, ở một nơi như thế này, thứ không đáng tiền nhất chính là mạng người." Sắc mặt Hàn Phỉ dần trở nên nghiêm túc, nàng phí tâm tư đi thu mua Hồ Ba Quận chính là vì những tin tình báo này, bởi chỉ có dân bản xứ như Hồ Ba Quận mới biết rõ, Hàn Phỉ chưa bao giờ xem thường địch nhân, vì thế không hề cảm thấy Hồ Ba Quận đây là đang quá lo xa, hoặc là đang xem thường bọn họ. Thấy Hàn Phỉ có vẻ nguyện ý nghe, vẫn chưa phản bác, tâm tình của Hồ Ba Quận tốt hơn rất nhiều, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tâm thế làm kẻ yếu thế bị coi thường, không nghĩ tới, đối phương tựa hồ cũng không cường thế quá. "Nói chung, nếu đám người các ngươi ôm thái độ ung dung tiến vào tái ngoại, không quá ba ngày liền sẽ bị cướp gϊếŧ, dù các ngươi rất mạnh, thế nhưng cũng không ngăn được từng làn sóng người không sợ chết, dùng xa luân chiến, ta nghĩ các ngươi cũng chẳng chống đỡ được bao lâu đi."
Nghe Hồ Ba Quận nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc một hồi, bọn họ không hề hoài nghi tính chân thực của những câu nói này, dù sao bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy binh sĩ của Hồ Ba Quận sau khi bị bắt làm tù binh đã trực tiếp liền tự sát, có thể tưởng tượng, người tái ngoại đều là như vậy, thật sự làm người ta không rét mà run. Hàn Phỉ mở miệng nói: "Ở tái ngoại, có bao nhiêu đội quân giống như của ngươi." Hồ Ba Quận không nghĩ tới Hàn Phỉ sẽ hỏi vấn đề này, hắn suy nghĩ một hồi mới nói: "Quân đội? Ngay cả cái này các ngươi cũng không biết mà dám xông vào sao?" Hàn Phỉ nhíu mày, hỏi: "Dường như còn có nội tình?" Hồ Ba Quận có chút tức giận, nói: "Quả thực chính là hồ đồ! Cái gì cũng không hiểu mà đã mang theo binh sĩ tiến vào một nơi xa lạ, tướng lãnh như ngươi thật là quá thất trách!" Xoạt một hồi, Trì Tư lại rút ra bội kiếm, ánh mắt sắc bén. Khí thế của Hồ Ba Quận lại lập tức xìu xuống. Phỉ vung vung tay, nói: "Tư Tư, không cần sốt sắng, hắn nói không sai, ta đứng là đã thiếu cân nhắc." Hồ Ba Quận gật đầu liên tục, nói: "Ngươi biết sai là tốt rồi, ta thu tiền tài của ngươi, cũng là nợ ngươi, nói cho ngươi cũng không sao, ở tái ngoại, nhiều nhất chính là binh đoàn quân đội, có biên chế, tỷ như những đội quân 1 như chúng ta, còn có những đội ngũ không nằm trong biên chế chế, tỷ như Lính Đánh Thuê, điều kiện ở tái ngoại quá gian khổ, muốn có thứ gì đều phải dựa vào chính mình tranh thủ, vì thế gia nhập quân đội là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng mỗi một quân đội đều độc lập tồn tại, ngày thường cũng không nghe lệnh của một người nào, nhưng vào những lúc đặc thù, cấp trên ra lệnh, chúng ta không thể cự tuyệt, tỷ như lần này, cấp trên muốn ta ngăn cản các ngươi." Sắc mặt Hàn Phỉ lạnh lẽo, bọn họ chẳng qua vẫn còn ở ngoài biên cảnh tái ngoại thế mà đã có người nhìn chằm chằm bọn họ, đây cũng chẳng phải tin tức tốt đẹp gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]