Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ đối với lời nói của Hác lão bản có chút dở khóc dở cười, nghĩ đến hôn lễ bị cắt đứt đối với Hác lão bản mà nói là một kíƈɦ ŧɦíƈɦ không nhỏ. Thế nhưng..
Hàn Phỉ đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Yên, nói: "Ngươi có thể giải thích một chút, mấy người này đến cùng là ai?"
Hàn Yên mặt không đỏ tim không đập nói: "Bọn họ đều là tín đồ của ta, được ta ban ơn."
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng: "Tín đồ của ngươi? Được ngươi ban ơn?"
"Đúng, không sai."
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy ta rốt cuộc đã biết."
Hàn Yên thật sự không cách nào nhịn được bộ dáng hiện tại của nàng, trực tiếp mở miệng: "Người như vậy.."
"Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu thật sao?" Hàn Phỉ trực tiếp ngắt lời Hàn Yên, trực tiếp khiến sắc mặt nàng ta biến đổi.
"Ngươi có ý gì?"
Hàn Phỉ tiến lên một bước, nói: "Trước đó ta một mực suy nghĩ, ngươi dựa vào cái gì để phá giải bệnh dịch này, thế nhưng hiện tại ta đã biết rõ, ngươi, căn bản là không hề phá giải. Ngươi chẳng qua là khiến họ nhiễm thêm một loại độc khác mà thôi, mà kết quả cuối cùng của họ đã là người chết đúng không?"
Trong lòng Hàn Yên vô cùng hoàng hốt, nhưng trên mặt vẫn cứ giả vờ trấn định nói: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Cho dù ngươi là thành chủ, thế nhưng hi vọng ngươi có thể tôn trọng ta một chút, đừng có ăn nói bừa bãi!"
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Ăn nói bừa bãi? Ngươi không tin?"
Câu nói này của Hàn Phỉ lập tức khiến Hàn Yên tìm được cớ, nói thẳng: "Ta là đại phu đường hoàng ra dáng, ta sẽ không bao giờ hại người! Ngươi tiếp tục vu hại ta, đến cùng là có rắp tâm gì?"
Hàn Phỉ không nhanh không chậm nói: "Vì thế, ngươi không tin ta nói?"
Hàn Yên khẳng định: "Đúng, ngươi chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi, lời ngươi nói sao có lực tín phục? Huống chi, ngươi cùng Vũ Châu thành vốn là muốn bao che cho ngọn nguồn tai họa, dựa vào cái gì mà những lời ngươi nói liền đại biểu cho tất cả? Ngươi, còn không có tư cách hoài nghi ta."
Rõ ràng là lời nói lớn lối như thế, thế nhưng ai cũng biết thân phận hiện tại của Hàn Yên là tiên nữ, một câu nói liền dễ dàng đạt được tán thành của phần lớn người. Các tân khách vốn thất kinh hiện tại càng đẩy tất cả sai lầm lên đầu Vũ Châu thành, nhất là đối với lời Hàn Phỉ vừa nói, bọn họ đều không tin. Một kẻ mà bản thân chính là một con ma ốm, còn có thể là một đại phu chẩn đoán bệnh tình cho người khác sao? Hơn nữa nàng ta mới nói gì? Thế mà lại dám hoài nghi tài nghệ y thuật của tiên nữa sao? Quả thực chính là đại nghịch bất đạo!
"Ngươi câm miệng! Yêu nữ này, những chuyện của Vũ Châu thành khẳng định đều là do ngươi không biết đã dùng thủ đoạn gì làm ra! Không biết là sau lưng đã gϊếŧ bao nhiêu nhân mạng rồi!"
"Vu oan cho tiên nữ các hạ, Vũ Châu thành các ngươi quả nhiên là to gan lớn mật!"
"Hiện tại người nào không biết tiên nữ là người cứu vãn thương sinh, là đại ân nhân của người trong thiên hạ! Là tiên nữ hạ phàm!"
"Đúng đấy, chỉ bằng những tên nông dân như các ngươi mà muốn nói xấu tiên nữ các hạ, các ngươi cũng không khỏi quá tự đại đi!"
"Tất cả ngươi Vũ Châu thành các ngươi đều có tội!"
Hác lão bản nằm trong ngực Khôi Nam, nhiều lần bị tức muốn đẩy tay hắn ra, chống nạnh đi nhục mạ một phen, thế nhưng mỗi lần đều bị Khôi Nam đè đầu, cứng rắn kìm nàng lại, không muốn nàng nhìn thấy, nghe thấy, thế nhưng lần này, Hác lão bản thật sự là chịu không được nữa.
"Mắt các ngươi đều bị mù sao? Rõ ràng là nàng ta chỉ huy người đến công kích chúng ta, hiện tại lại đổ hết lỗi lên đầu chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta phải đứng im không nhúc nhích, bị gϊếŧ chết mới đúng sao?"
Hác lão bản vừa nói xong câu đó, lại nhìn ánh mắt của đám khách mời, nàng đột nhiên hiểu được. Những người này là thật sự nghĩ như vậy. Tiên nữ mãi mãi đều không sai, người sai chỉ là họ, bởi vì, bọn họ là đám người nông dân thô thiển không hiểu biết.
Hác lão bản cảm thấy có chút mát, nàng đột nhiên hiểu được, ngay từ đầu, nàng không nên kết hôn vào lúc này, hoặc là nói, cho dù phải làm người xấu, dù phải phá hoại danh tiếng, cũng không nên mời những kẻ này.
"Tiểu Mỹ, đừng bị ảnh hưởng vì bọn chúng."
Trong tiếng ồn ào, giọng nói của Hàn Phỉ trở nên đặc biệt rõ ràng, Hác lão bản ngơ ngác nhìn về phía Hàn Phỉ, đối diện với nụ cười tươi tắn của nàng, trong nụ cười ấy còn mang theo ý động viên. Hác lão bản đột nhiên cảm thấy an lòng, nàng biết rõ, còn Hàn Phỉ ở đây, vậy thì nhất định sẽ có cách!
Hàn Phỉ thu hồi ánh mắt động viên, đột nhiên nói: "Tiên nữ các hạ cảm thấy ta còn chưa đủ trình độ, còn không có thân phận đứng ở chỗ này nói ra nhận định thật sao?"
Hàn Yên không trả lời, thế nhưng vẻ mặt bày tỏ ý này vô cùng rõ ràng.
Hàn Phỉ gật đầu, tỏ ra là đã hiểu, sau đó, một thanh âm bá khí mười phần chen vào.
"Vậy xin hỏi, lão phu ta có tư cách này hay không?"
Mọi người dồn dập nhìn về phía nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy Đằng Lão chậm rãi từ khúc quanh đi tới, một thân bá khí lẫm nhiên vô cùng nổi bật.
Lúc này, không biết người nào hô một tiếng: "Là thần y Đằng Mộc!"
"Thật sự là Đằng Mộc! Ông trời của ta ơi! Không phải là có tin đồn Đằng Mộc đã chết sao?"
"Ông ta đã biến mất một quãng thời gian rất dài, không nghĩ tới lại ở Vũ Châu thành!"
"Vũ Châu thành này đến cùng là có lai lịch gì, làm sao mỗi một người đều làm ổ trong tòa thành nhỏ này vậy!"
Lúc Đằng Mộc xuất hiện, không ít người đã hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ có thể không biết Hàn Phỉ là ai, thế nhưng bọn họ đều biết Đằng Mộc là ai! Đây chính là thần y đại danh đỉnh đỉnh đấy! Đây chính là thần y có thể cướp người trong tay Diêm Vương trong truyền thuyết a! Trong lúc nhất thời, ánh mắt của không ít người đều lóe sáng, ánh mắt nhìn Đằng Mộc đều mang theo vẻ sùng kính, một tiền bối y thuật cao siêu đáng giá để tôn kính.
Lúc Đằng Mộc xuất hiện, Hàn Yên đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nàng ta không nghĩ tới vị thần y Đằng Mộc lại ở chỗ này, ấn theo tình hình hiện mà xem, Đằng Mộc nhất định là người của Vũ Châu thành! Đáng chết! Sao tình báo lại không nói rõ Đằng Mộc vẫn còn ở đây?
Mặc kệ Hàn Yên hối hận thế nào, thế nhưng bây giờ cũng đã không kịp, nàng ta chỉ có thể nhắm mắt đứng ở nơi đó.
Đằng Mộc nhìn chung quanh một vòng, liền đi tới bên cạnh Hàn Phỉ, vào lúc Hàn Phỉ không chú ý khẽ khom người, nói: "Là lão phu tới chậm."
Nhất thời, lại là một trận thanh âm hít khí lạnh.
Chính Hàn Phỉ cũng há hốc mồm, nàng không nghĩ tới Đằng Lão sẽ hành lễ với nàng như vậy! Trên thực tế, điều này là Đằng Mộc cố ý gây ra, ông nán lại Vũ Châu trong thành một đoạn thời gian, đặc biệt yêu thích nơi này, thậm chí còn sản sinh một tia cảm giác về nhà, những đệ tử của ông cũng tìm được một vị trí thích hợp ở đây, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt đẹp, mà hết thảy những thứ này, đều là công lao của Hàn Phỉ. Đằng Mộc không phải là một người chỉ biết hưởng thụ chỗ tốt mà không chịu trả giá, mặt già của ông còn không dày đến mức đi chiếm tiện nghi của người khác, vì thế ngay lúc này, động tác của ông đang bày tỏ địa vị với Hàn Phỉ, là phục tùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.