Chương trước
Chương sau
"Thành chủ, còn lại giao cho ta đi." Đằng Lão rất có khí phách nói.
Trong lòng Hàn Phỉ thầm cảm động, nàng chỉ hơi chút suy đoán, liền hiểu được mục đích của Đằng Lão, là đang tạo thế cho nàng, đối với điểm này Hàn Phỉ kỳ thực cũng vô dụng, thế nhưng không thể phủ nhận, đối với tình huống hiện tại mà nói thì đây là phương thức tốt nhất.
Hàn Phỉ cung kính tạ lễ, nói: "Đằng Lão, ngài đến vừa đúng lúc, thật là khổ cực cho ngài."
Đằng Mộc cũng không nhiều lời, gật đầu ra hiệu, liền trực tiếp ngồi xổm xuống, lấy ra bao châm của mình, sau đó bắt đầu kiểm tra thi thể dưới chân. Lần này, tất cả mọi người không dám nói gì, dù sao lần này cũng không phải là một hậu bối vô danh ra tay, mà là Đằng Lão đại danh đỉnh đỉnh đích thân đến đây a! Tất cả mọi người đều nín hơi chờ đợi kết quả, mà Hàn Yên, lặng lẽ siết chặt tay.
Một lúc lâu sau, Đằng Mộc lạnh mặt, chậm rãi đứng lên, nói: "Thật là độc ác!"
Mọi người kinh ngạc. Hàn Yên vẫn trầm mặc đứng đó.
Đằng Mộc chỉ thi thể kia, nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một cô nương gia, thế mà tâm địa lại ác độc như vậy! Thật là đáng chết!"
Hàn Yên cười lạnh một tiếng, không đáp lời.
Đằng Mộc tiến lên một bước, nói: "Đây không phải là người bình thường! Mà là dược nhân, ngươi lợi dụng bệnh dịch trong người hắn, lại dùng thêm một loại độc khác để khống chế, người này đã sớm không được tính là còn sống, hắn đã bị ngươi miễn cưỡng chế thành dược nhân! Trở thành vũ khí của ngươi, loại thuốc này không chỉ khiến hắn vô cùng nghe lời, mà còn thực lực trở nên tương đối mạnh mẽ, thế nhưng cảm giác còn chưa chết hết, vì thế mỗi thời mỗi khắc hắn đều phải chịu đựng cơn đau nhức dằn vặt, xong lại chẳng thể tự mình kết thúc sinh mệnh."
Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên. Mọi người dồn dập nhìn về phía Hàn Yên. Không một ai hoài nghi Đằng Mộc nói dối, ông là người vô cùng chính trực, năm đó bao nhiêu quan to quyền quý muốn mời ông đến chữa bệnh đều không được, ở trước mặt Đằng Mộc, mạng người đều là bình đẳng, vì thế ông mới được đánh giá cao như vậy, mới được xưng tụng là Y Thánh. Hiện tại, Đằng Lão lại nói, những người này là dược nhân?
Hàn Phỉ cũng đang chờ đợi phản ứng của Hàn Yên, thế nhưng nàng rất nhanh đã cảm thấy có chút không thích hợp. Bởi vì sắc mặt nàng ta thật sự là quá trấn định! Loại trấn định này dường như là vì nàng ta yên tâm có chỗ dựa chắc, còn lưu lại hậu chiêu. Chẳng lẽ, Hàn Yên còn có thủ đoạn gì nữa? Thân thể Hàn Phỉ bắt đầu căng cứng.
Hàn Yên cười một tiếng, nói: "Đằng Lão, ngài đã già, thần trí sợ là không rõ ràng, vì thế đừng nên nói lung tung."
Đằng Lão bị câu nói này chọc tức đến dựng râu trừng mắt, nói: "Ngươi nói gì vậy? Ta còn chưa già đến mức nói lung tung! Ngươi đây rõ ràng là hại người! Ngươi thật sự cho là ta không biết năm đó ở đại hội y sư kia đã xảy ra chuyện gì sao? Ngươi tự vấn lương tâm ngươi xem, lúc đó ngươi thực sự đánh bại tất cả mọi người, trở thành hạng nhất sao?"
Đằng Mộc dừng một chút, tiếp tục nói: "Rất đáng tiếc, ngươi cũng không phải đệ tử của ta."
Câu này vừa dứt, ai cũng biết rõ có ý gì, người đạt giải nhất ở giải đấu y sư năm đó sẽ có thể trở thành quan môn đệ tử của Đằng Mộc, hiện tại Đằng Lão lại phủ nhận việc mình thu Hàn Yên làm đồ đệ, vậy thì đại biểu, nàng ta, cũng không phải người đạt hạng nhất kia. Tin tức này quả thực quá mức kinh thiên!
Hàn Yên chậm rãi nói: "Ta không muốn bái ngươi làm thầy, bởi vì ngươi không đủ tư cách, ta có đủ trình độ để phá giải bệnh dịch, người được ta cứu chữa đã một lần nữa sống lại, đây là chứng cứ tốt nhất, mà điểm này, ngươi không làm được."
Đằng Mộc sững sờ.
"Mặc kệ ta dùng cách gì, bọn họ sống lại chính là chứng cứ tốt nhất, so với tử vong, sống sót không phải là càng tốt hơn sao?"
So về công phu miệng lưỡi, Đằng Mộc căn bản không phải là đối thủ của Hàn Yên, ông bị nàng ta chọc tức đến ria mép cũng phải run lên.
Hàn Phỉ tiến lên một bước, nhíu mày, nói: "Ai nói chỉ có ngươi biết chữa bệnh dịch?"
Sắc mặt bình tĩnh của Hàn Yên đã xuất hiện một vết nứt, nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Hàn Phỉ cười một tiếng, nói: "Ha, mọi người, nàng ta nói chỉ nàng ta có thể chữa được bệnh dịch, các ngươi có đồng ý không?"
"Không đồng ý!"
Tiếng phụ họa mạnh mẽ lập tức vang lên từ khắp xung quanh, không biết từ lúc nào, những người vốn là dân chúng của Vũ Châu thành, những người bệnh tật đã từng bị vứt bỏ nối tiếp nhau đi ra, gò má họ hồng hào, thân thể rắn chắc, không có bất kỳ dấu hiệu bệnh tật nào.
Hàn Phỉ đón ánh mắt ngạc nhiên của đám đông, nói: "Các ngươi đã quên rồi sao? Dáng vẻ vốn có của Vũ Châu thành là gì, nó khi ấy chỉ là một thành trấn bị ném bỏ, mà lí do vứt bỏ lại là vì cái gì? Bởi vì bệnh dịch, nơi này là khu vực nhiễm bệnh dịch nghiêm trọng, tất cả bách tính đều không một ai tránh thoát, chẳng có ai ở lại chỗ này, trừ những người mắc bệnh, nhưng hiện tại, bọn họ rất khỏe mạnh, ngươi xem, sắc mặt hồng hào, khoẻ mạnh, đây, mới thật sự là chữa trị."
Lúc này, đám người Cừu Thanh Thư hết sức phối hợp tháo khăn che mặt của những thi thể trên mặt đất xuống, làm lộ ra gương mặt loang lổ, những đám mụn nhọt lại càng lộ ra vô cùng rõ ràng. Phép so sánh rõ ràng đến thế, bất kì một người sáng mắt nào cũng vừa nhìn liền thấy ngay.
Đã có nhiều người lý trí nhận ra được có chỗ không thích hợp. Đúng vậy, họ tựa hồ nghe đã nói, phàm là những người được tiên nữ cứu chữa, sau đó thân thể sẽ xuất hiện một ít bệnh trạng quái dị, tỷ như thân thể xảy ra một ít vấn đề, mà những vấn đề này, không phải chính là đám nhọt nhìn tê dại cả da đầu kia sao?
Vốn còn cảm thấy không có chuyện gì lớn, thậm chí còn cảm thấy đây là dấu vết được tiên nữ ban ơn, bây giờ suy nghĩ một chút, cũng quá bất hợp lý đi! Những bách tính Vũ Châu thành này sắc mặt đều hồng hào! Càng ngày càng nhiều ánh mắt đặt trên người Hàn Yên.
Hàn Phỉ nói thẳng: "Ngươi còn có gì để giải thích không? Không, là người nên cho mọi người, cho người trong thiên hạ, cùng với những tín đồ bên ngoài kia của ngươi một lời giải thích."
Mọi người đều đang đợi Hàn Yên sẽ có phản ứng gì. Nào biết, Hàn Yên đột nhiên cười lên quái dị, thậm chí còn vỗ tay, nói: "Là ta xem thường các ngươi, không nghĩ tới lại bị lật thuyền ở Vũ Châu thành cỏn con này, Đằng Lão, ngươi thật sự không nên xuất hiện ở đây, ta tôn kính ngươi là tiền bối, vì thế ngươi đi ta cũng không phái người đuổi theo, thế nhưng hiện tại, ngươi cũng không đi nổi nữa rồi."
Sắc mặt Hàn Phỉ đột nhiên biến đổi, nói: "Nhanh! Trận hình!"
Vừa dứt lời, Hàn Yên nâng tay lên, mà hai hắc y nhân bên người nàng ta cũng lập tức hành động. Không có ai thấy rõ động tác của người áo đen, chỉ có thể nhìn thấy những tân khách người nọ nối tiếp người kia gào lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống. Hàn Phỉ nhìn thấy rõ ràng, họ đều bị người áo đen cắt đứt yết hầu.
Hàn Phỉ khẽ cắn răng, nàng không chắc chắn có thể bảo vệ tất cả mọi người, bởi vì nàng nhìn ra được, hai hắc y nhân kia rất mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn bất kì đối thủ nào nàng từng gặp.
Hàn Yên cười, nói: "Giật mình sao? Bọn họ là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ta, cũng là dược nhân hoàn mỹ nhất. Các ngươi nói không sai, mục đích của ta chính là chế tạo vũ khí, nhưng ta căn bản không cần cho thiên hạ thương sinh một công đạo, ta chỉ gϊếŧ sạch những người biết rõ sự thật, không phải là xong rồi sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.