Chương trước
Chương sau
Câu nói này quả thực chính là khiêu khích! Khiêu khích trần trụi! Khách mời toàn trường cũng nhìn thấy sắc mặt của tiên nữ Hàn Yên khó coi đến cực điểm, tựa hồ là hận không thể băm Hàn Phỉ thành tám mảnh. Từ lúc nàng ta trở thành tiên nữ tới nay, đã lúc nào bị khiêu khích đến mức như vậy chứ!
Hàn Yên hít sâu nhiều lần, mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, nói: "Đây chính là thái độ của Vũ Châu thành sao?"
Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Muốn vu oan hãm hại, mưu kế của ngươi e là không được."
Hàn Yên lùi về sau hai bước, nói: "Vũ Châu thành trở thành kẻ cầm đầu, như vậy chúng ta cũng không cần nể mặt! Thái độ của Phỉ Hàn thành chủ như vậy, Hàn Yên coi như đã thấy rõ!"
Dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến vài tiếng nổ lớn.
Hàn Phỉ khẽ ngẩng đầu, nói: "Ngươi quả nhiên đã có âm mưu từ trước."
Hàn Yên không đáp, vẫn duy trì bộ dáng tiên nữ hạ phàm, nói: "Phỉ Hàn thành chủ thứ lỗi, ta cũng là bị bất đắc dĩ."
Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Này, ngươi biết không?"
Hàn Yên: "Hả?"
Hàn Phỉ ung dung thong thả nói: "Ta xưa nay chưa từng tin tưởng ngươi một phân một hào nào."
Sắc mặt Hàn Yên thay đổi. Lúc này, tiếng oanh tạc bên ngoài lập tức biến mất.
Hàn Phỉ nhìn về phía những khách mời, nói: "Các ngươi cũng cho rằng là Vũ Châu thành sai sao?"
Thấy Hàn Phỉ nhìn về phía bọn họ, những tân khách cũng lùi về sau vài bước, tựa hồ là không dám đối đầu cùng Hàn Phỉ. Mẹ nó, người này có chỗ nào là con ma ốm bị bệnh liệt giường chứa hả! Chỉ dựa vào phần khí thế này, ánh mắt này, sao có thể là bệnh nhân a!
Hàn Yên trầm giọng, nói: "Vũ Châu thành đang công khai khiêu khích tất cả mọi người sao?"
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không, chúng ta chưa bao giờ khiêu khích bất cứ ai, chúng ta chỉ là tự vệ mà thôi, tiên nữ các hạ, ngươi tốt nhất là bảo các tín đồ của ngươi yên tĩnh một chút."
Cặp lông mày vẫn nhíu chặt của Hàn Yên đột nhiên mang theo một vệt phẫn hận, tỏ vẻ vô cùng đau đớn nói: "Bọn họ cũng chỉ là bần dân bách tính vô tội! Ngươi muốn làm gì bọn họ! Ngươi đúng là đồ ma quỷ!"
Đối với cái mũ ma quỷ mà Hàn Yên vừa chụp xuống, Hàn Phỉ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nói: "Tiên nữ các hạ, bản thân ngươi làm cái gì, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ sao?"
Trong lòng Hàn Yên nảy lên, thế nhưng trên mặt căn bản không có chút phản ứng nào, mà chỉ nói: "Nếu Vũ Châu thành có thái độ này, như vậy cũng đừng trách ta! Vì lợi ích của thiên hạ, ta chỉ có thể thay trời hành đạo!"
Dứt lời, không biết từ chỗ nào bay ra mười mấy bóng người, mỗi người đều mặc trang phục dạ hành che kín mặt, vây quanh Hàn Yên, giống như đang bảo vệ nàng ta. Hàn Phỉ liếc mắt nhìn những người mặc áo đen kia, gần như trong khoảnh khắc liền nhìn ra những kẻ này cũng không phải hạng tầm thường.
Hàn Phỉ cũng không quay đầu lại nói: "Khôi Nam, gọi Cừu Thanh Thư lại đây."
Khôi Nam gật đầu, cũng không biết hắn hạ lệnh cho thủ hạ sao sao, chỉ thấy ở bên ngoài thành, Cửu Thanh Thư đang chuẩn bị hợp nhất nhân thủ thì bất thình lình bị một thứ từ lòng đất vươn ra túm lấy chân, dọa hắn giật nảy cả mình, vừa cúi đầu nhìn, thì phát hiện đó là một bộ xương đần độn.
Bộ xương leo ra khỏi mặt đất hướng về Cừu Thanh Thư làm ra một tư thế, Cừu Thanh Thư lập tức hoàn toàn biến sắc, há mồm liền gọi: "Đội tinh anh! Tập hợp khẩn cấp!"
Hàn Phỉ đang giằng co cùng Hàn Yên, nói đúng hơn là, Hàn Yên đang mở miệng khuyên hòa.
"Chỉ cần ngươi giao ra những người kia, chúng ta còn có thể thương nghị thật kỹ lưỡng, hôm nay là lễ mừng đại hôn, hẳn là Thành Chủ Đại Nhân cũng không muốn làm lớn đi."
Lúc này Hác lão bản cũng không nhịn được nữa, nàng xốc hỉ khăn lên, phi một tiếng, nói: "Ngươi nằm mơ đi! Ngươi đừng có đổ lỗi lên đầu người khác! Ngươi phá đám hôn lễ của người khác như thế mà không sợ bị giảm thọ sao! Không trách được đường tình của ngươi cũng thật là nhấp nhô!"
Câu nói này khiến Hàn Yên sững sờ một hồi. Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nhắc tới những chuyện nàng ta từng trải qua. Những thứ đó, giống như là giòi bọ vậy, đang chầm chậm từng bước xâm chiếm lấy nàng ta, từ xưa tới nay chưa từng có ai ở trước mặt nàng ta mà nhắc lại những ký ức ấy, hiện tại.. Hàn Yên đã triệt để nổ tung.
Nàng ta lập tức quên mất những lời Đồ Mộng Hàm dặn dò trước khi đi, cũng không còn tiến hành từng bước theo kế hoạch nữa, mà nói thẳng: "Gϊếŧ người phụ nữ kia cho ta!"
Người áo đen tuân lệnh, ngay lập tức nhằm về phía Hác lão bản. Hác lão bản kỳ thực có chút hối hận vừa rồi bản thân quá mức xúc động, thế nhưng làm gì có ai hôn lễ bị cắt đứt mà có thể không tức giận? Vừa rồi nàng đã cố gắng khắc chế lắm rồi đấy!
Khôi Nam một tay ôm chặt Hác lão bản, một tay cầm kiếm, đội hộ vệ xung quanh cũng thuận theo mà đến, thế nhưng Hàn Phỉ biết rõ, Thủy Vân quân ở đây đánh không lại mấy tên hắc y nhân này.
Đúng lúc này, Cừu Thanh Thư đã mang người chạy vào, sắc mặt Hàn Phỉ thoáng buông lỏng một chút. Lúc Hàn Yên nhìn thấy đám người Cừu Thanh Thư, đồng tử co rụt lại, nàng ta cũng có thể cảm nhận được khí thế sắc bén trên thân nhóm người này. Khi đám người áo đen cùng Cừu Long Quân đối đầu, chính là triệt để hỗn chiến, toàn bộ khán trường đại hôn trở nên bừa bộn, những tân khách gào thét né tránh, thế nhưng đại môn lại bị phong tỏa, bất luận thế nào bọn họ cũng không ra được.
Hàn Yên lần đầu tiên nghiêm túc, nàng ta đứng ở nơi đó, xung quanh còn có hai hắc y nhân, họ là thủ hạ thiếp thân bảo hộ nàng ta, sẽ không rời đi nửa bước, cũng là hai người mạnh nhất trong những người này. Sau một lúc hỗn chiến, toàn bộ đám người áo đen đều bị gϊếŧ, thế nhưng những người Cừu Long Quân cũng bị thương, sắc mặt họ đều vô cùng nghiêm túc, Cừu Long Quân bọn họ đã rất lâu không chưa gặp phải nhân vật có chút vướng tay chân như thế.
Hàn Yên lạnh như băng nói: "Các ngươi sẽ hối hận."
Lời này giống như một lời cảnh cáo vậy. Hàn Phỉ đột nhiên tới gần một người áo đen vừa ngã xuống, giật miếng vải đen trên mặt hắn xuống. Chỉ thấy một gương mặt cực kỳ xấu xí, loang loang lổ lổ, thậm chí ngay cả ngũ quan cũng bị chen thành một đoàn, càng kinh khủng là, bắt đầu từ cằm đã có từng cái mụn bọc to như ngón tay, chen chúc nhau, lít nha lít nhít, nhìn tê cả da đầu.
Hàn Phỉ rút ra một cây ngân châm, đâm vào những cái nhọt kia, lúc rút ra, ngân châm đã biến đen. Quả nhiên, là kịch độc.
Hành động của Hàn Phỉ rơi vào trong mắt Hàn Yên, nàng ta hoảng hốt một hồi, thế nhưng lại tự trấn an, đối phương khẳng định không phát hiện ra được, đừng hoảng hốt.
Hàn Phỉ đứng lên, nói: "Người như vậy, còn bao nhiêu kẻ?"
Hàn Yên trấn định nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi gϊếŧ được người của ta, các ngươi quả nhiên là rất mạnh!"
Hác lão bản chui ra khỏi ngực Khôi Nam, hô to: "Ngươi nói láo! Ngươi quả thực chính là kẻ vô lại! Ngươi mà là tiên nữ ấy hả, là đồ vô lại thì đúng hơn đấy, rõ ràng chính là ngươi muốn để những người kia gϊếŧ chúng ta, còn không cho phép chúng ta tự vệ sao? Hiện tại chúng ta gϊếŧ chết người của ngươi, ngươi lại muốn dùng đạo đức ra để rao giảng à! Ngươi mà là tiên nữ cái gì chứ hả!"
Lần này, Hác lão bản đã triệt để buông lỏng, nếu bọn họ đã tới tình cảnh không chết không thôi, thì họ cũng không phải dễ trêu, từ khi Hàn Yên này đến, nàng liền uất ức muốn chết, hiện tại còn phá hoại đại hôn của nàng, đừng hy vọng nàng còn có thể bình tĩnh, huống chi, nàng hiện tại còn có một phu quân tài giỏi xuất chúng đấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.