Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Hàn Phỉ hơi chìm xuống, một tia hung ý chợt lóe lên.
Sau khi Hàn Yên đứng lên, chậm rãi đi ra, vẻ mặt vẫn cứ cao cao tại thượng như vậy, giống như một đóa hoa mẫu đơn, nhưng hết lần này tới lần khác, lại có phần tà mị, khiến bao nhiêu người nhìn nàng ta đều lộ ra ánh mắt ước ao.
Hàn Phỉ mở miệng hỏi: "Có chuyện gì? Ngăn cản người ta bái thiên địa, tiên nữ các hạ thực sự không hiểu nhân tình a!"
Hàn Yên không nhanh không chậm nói: "Cũng không phải là ta không hiểu nhân tình, chỉ là ta vừa nhận được tin tức, hiện đang quá mức khiếp sợ, liền không nhịn được mở miệng, nếu như đắc tội, xin thứ lỗi."
Hàn Yên vừa nói như thế, ngay lập tức khiến cho mọi người bắt đầu nghị luận, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì mà khiến tiên nữ lên tiếng ngăn cản chuyện tốt của người khác?
Hàn Phỉ quay đầu, nhìn Khôi Nam, nói: "Khôi Nam, Tiểu Mỹ, tiếp tục."
Sắc mặt Khôi Nam lúc này có chút nghiêm túc, hắn nhìn thấy vẻ kiên quyết trong mắt Hàn Phỉ, quyết định nghe theo, hắn nắm lấy tay Hác lão bản, Hác lão bản đang che kín khăn hỉ cũng gật đầu, hai người chuẩn bị chậm rãi bái xuống.
Sắc mặt Hàn Yên lạnh lẽo, nàng ta không nghĩ tới còn có người không để nàng ta vào trong mắt như thế, liền nói thẳng: "Ai cũng đều biết rõ, ôn dịch bao phủ tất cả mọi người dân, trong đó chết bao nhiêu người! Mà Vũ Châu thành, lại giấy diếm người bị bệnh dịch, xin hỏi, đây là ý gì?"
Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên. Tất cả mọi người lập tức bị khiếp sợ một phen. Lễ 'phu thê giao bái' này của Khôi Nam cùng Hác lão bản vô luận như thế nào cũng không thể hoàn thành.
Hàn Yên lại tiến lên một bước, nói: "Thôn dân thôn Hoàng Tuyền, chính là những người mang theo mầm bệnh, nếu không phải là do trả thù cùng phát tán, bệnh dịch sao lại ngày càng lan nhanh! Vũ Châu thành các ngươi không chỉ không trừng trị những kẻ ma quỷ này, còn thu nhận giúp đỡ bọn chúng, ta có thể lý giải thành, các ngươi đang nối giáo cho giặc hay không?"
Từng câu từng chữ của Hàn Yên đều mang thẻ vẻ trào phúng sâu cây, ngữ khí khẳng định giống như trực tiếp kết luận hành vi phạm tội của họ. Sắc mặt đám khách mời đang khiếp sợ cũng thay đổi, tràn đầy vẻ phẫn nộ, bọn họ bất kể là ai, từ đâu tới đây, nhưng đều đã từng trải qua sự lợi hại của ôn dịch, trong đó ít nhiều gì đều có bằng hữu, thân nhân, thậm chí là người yêu chết trong trận ôn dịch này, làm sao có chuyện không căm hận! Nhưng là thiên tai, bọn họ không thể oán giận ông trời, chỉ có thể cảm thán vận mạng mình thăng trầm, thế nhưng hiện tại, có người nói cho bọn họ biết, tất cả những thứ này đều là Nhân Họa? Mà ngọn nguồn của họa này, chính là từ một đám thôn dân? Hơn nữa người của Vũ Châu thành còn đang bao che cho đám ngọn nguồn tai họa này! Chuyện này quả thật là không thể chịu đựng được!
Trong nháy mắt, tất cả các tân khách cũng trợn mắt nhìn họ chằm chằm, bầu không khí lập tức liền khẩn trương lên, tình hình trong Vũ Châu thành lập tức trở nên căng thẳng.
Lúc này, Hàn Phỉ đột nhiên bật cười, nói: "Ngươi có chứng cớ gì sao?"
Hàn Yên tựa hồ đã sớm đoán được Hàn Phỉ sẽ nói như vậy, lập tức nói: "Chứng cứ? Tất nhiên là có, ta là người duy nhất có thể chữa trị bệnh dịch, ta rất hiểu biết bệnh trạng của loại ôn dịch này, nếu như ngươi hoài nghi, thì hãy để ta chuẩn bệnh cho đám người kia."
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi chẩn đoán bệnh? Vậy thì chẳng phải ngươi nói cái gì thì là cái đó sao, ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?"
Hàn Yên không quan tâm đến câu hỏi này của Hàn Phỉ, nói: "Dựa vào ta là người duy nhất có thể hóa giải được bệnh dịch."
Câu nói này giống như là đáp án tốt nhất, mặc dù có vẻ cãi chày cãi cối, thế nhưng lại không thể phản bác, hiện tại Hàn Yên thật sự là người duy nhất có thể chữa được bệnh dịch.
Ngay lúc các tân khách cũng đứng lên, chuẩn bị theo Hàn Yên đối kháng với Vũ Châu thành, Hàn Phỉ nhẹ nhàng nói: "Ồ. Thật sao? Ngươi xác định ngươi là người duy nhất sao? Ngươi xác định, ngươi chắc chắn có thể giải quyết ôn dịch ư?"
Câu hỏi này của Hàn Phỉ khiến Hàn Yên tức giận, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nói: "Ngươi đây là có ý gì? Ngươi đang nghi ngờ điều gì?"
"Đúng rồi! Ta xem chính là người Vũ Châu thành các ngươi đang giở trò quỷ đi! Các ngươi mau đưa những kẻ phát tán bệnh dịch giao ra đây!"
"Ma quỷ! Các ngươi đều lũ ma quỷ hại chết người!"
"Giao ma quỷ ra đây! Tiên nữ các hạ nói không sai, Vũ Châu thành bao che hung phạm, nối giáo cho giặc!"
"Mau bắt tất cả bọn chúng lại!"
Tình thế lập tức bắt đầu trở nên hỗn loạn, ngay lúc Hác lão bản sắp không nhịn được nữa, muốn xốc hỉ khăn lên để ứng phó tình thế trước mắt.
"Tiểu Mỹ. Đáp ứng ta, đừng nhúc nhích."
Động tác của Hác lão bản nhất thời dừng lại, gương mặt dưới khăn hỉ tràn đầy vẻ lo lắng.
Hàn Yên nhìn Khôi Nam cùng Hác lão bản, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngăn cản chuyện mừng của hai vị là ta không đúng, nhưng chuyện này rất trọng đại, vẫn xin xem xét."
Hàn Phỉ trầm giọng nói: "Tên mập!"
Lưu Tam Pháo giật mình, la lớn: "Có!"
"Tiếp tục."
"Vâng!" Lưu Tam Pháo cũng mặc kệ tình thế căng thẳng hiện tại, hắn chỉ nghe lão đại, lập tức hắng giọng, hô lớn: "Phu Thê giao bái!"
Lần này, Khôi Nam cùng Hác lão bản cũng hiểu được khổ tâm của Hàn Phỉ, cũng không tiếp tục do dự, lập tức liền bái xuống.
Hàn Yên hô to: "Ngươi!"
Sau một khắc, nàng ta lập tức ngậm miệng, bởi vì một lưỡi dao băng lạnh đã đặt trên cổ nàng ta, vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo tràn ngập sát ý.
"Ta nói, câm miệng."
Toàn bộ khách mời ồ lên, không một ai trong số bọn họ nhìn thấy Hàn Phỉ ra tay thế nào, trước mắt đột nhiên lóe lên, đã thấy nàng cầm dao găm kề lên cổ tiên nữ.
"Trời ạ! Nàng ta điên rồi!"
"Đó là tiên nữ đấy! Nàng ta muốn gϊếŧ tiên nữ!"
"Người đâu! Mau tới đây!"
Trái tim Hàn Yên sắp nhảy ra ngoài, nàng ta không nghĩ tới Phỉ Hàn này dám làm như thế!
Thế nhưng nàng ta cũng không dám động đậy, con dao trên cổ nàng ta vừa nhìn đã biết vô cùng sắc bén, chỉ có thể cưỡng chế trấn định mở miệng nói: "Ngươi, ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn làm cái gì?"
Hàn Phỉ hạ thấp giọng, chậm rãi nói: "Ta nói, câm miệng."
Hàn Yên cũng không dám nói gì nữa. Mà lúc này, Khôi Nam cùng Hác lão bản cũng kết thúc tam bái, Lưu Tam Pháo vội vã hô một tiếng: "Kết thúc buổi lễ!"
Rốt cục, Khôi Nam cùng Hác lão bản thành công kết làm vợ chồng.
Hàn Phỉ chậm rãi lấy lại dao găm, lùi về sau vài bước, sắc mặt băng lãnh, nàng hé miệng, phun ra vài chữ: "Hàn Yên, ngươi định thế nào?"
Thân thể Hàn Yên chấn động, đã rất lâu không ai dám gọi thẳng tên của nằng ta.
"Tất cả những gì ngươi làm, đều phải chịu trách nhiệm! Ta có thể lý giải thành, Vũ Châu thành đang chột dạ không dám thừa nhận sao? Các ngươi phạm vào tội nghiệt ngập trời, phải tiếp nhận thẩm phán!"
Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nàng gật đầu, nắm chặt dao găm trong tay, nói: "Vũ Châu thành, không có tội phạm, chỉ có người nhà."
"Ngươi! Phỉ Hàn, ngươi đừng có chấp mê bất ngộ! Ta thấy ngươi sáng tạo ra Vũ Châu thành cũng không dễ, các ngươi chỉ cần giao ra kẻ mang tội nghiệt sâu nặng liền có thể bình yên vô sự!"
Hàn Phỉ thiếu kiên nhẫn nói: "Ngươi bị điếc sao? Lời ta nói cũng không nghe thấy à? Ta nói, nơi này chỉ có người nhà, muốn đụng vào người nhà của ta, vậy thì phải bước qua xác ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.