Hàn Phỉ thuận thế ho khan mấy lần, vừa vặn lúc này nàng còn đang ở thời gian hồi phục, thân thể vốn đã gầy yếu, thêm vào việc nàng bị mất máu quá nhiều, nhất thời chưa bù lại nổi, hiện tại sắc mặt trắng bệch, ngược lại là trùng hợp chứng thực lời nói của Hác lão bản. Hàn Yên nhìn kỹ Hàn Phỉ, đè cảm giác nghi hoặc trong lòng xuống, nói: "Phỉ Hàn cô nương, ngươi là.." Hàn Phỉ lại cười, nói: "Ta cũng không phải là thành chủ, Vũ Châu thành là do tất cả mọi người chúng ta cùng nỗ lực tạo dựng lên, chẳng qua là bởi vì thân thể ta đã mang bệnh từ trong bụng mẹ, vẫn luôn suy yếu, vì thế ngày thường đều không tiếp khách, tuyệt đối không có ý xem thường tiên nữ các hạ." Mấy câu nói này của Hàn Phỉ lập tức lật ngược tình thế, dường như chính là Hàn Yên làm cho người khác khó chịu. Đúng nha, mọi người đều nói, là bởi vì thân thể không thích hợp, bị bệnh liệt giường, cũng không phải thật sự không ra nghênh tiếp, hơn nữa tất cả mọi người đều biết rõ, thành chủ Vũ Châu thành này vẫn luôn không lộ diện, rất ư là thần bí, bây giờ nghĩ lại, nói không chừng cũng không phải là thần bí gì, chỉ là người ta thân thể không tốt! Hàn Yên cưỡng cầu muốn người ta xuống giường như vậy, ngược lại là không phải. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của không ít khách mời nhìn sang đều mang theo vẻ không đồng tình. Trong nháy mắt Hàn Yên liền cảm nhận được những ánh mắt nóng rực thả trên người mình, nàng ta cắn cắn môi, không nghĩ tới kẻ gọi là Phỉ Hàn này vừa ra trận liền làm cho nàng ta rơi vào thế hạ phong như vậy! Hàn Yên có chút miễn cưỡng mỉm cười, nhưng vẫn cố duy trì, nói: "Ngược lại là ta không đúng, ta cũng là một đại phu, có thể để cho ta xem cho ngươi một chút hay không?" Các tân khách lại bị làm cho kinh ngạc. Hàn Yên là thần y a, đây là điều mọi người đều biết, nhất là nàng ta còn có thể khống chế bệnh dịch! Hiện tại bên ngoài đều đổ tới cửa xin nàng ta chữa bệnh! Không ngờ, Hàn Yên lại dễ dàng xuất thủ giúp đỡ như vậy, xem ra tiên nữ vẫn rất nhân từ. Hàn Yên thành công cứu vãn một ván. Ngược lại là Hác lão bản lập tức khẩn trương, nàng đoán được thân thể Hàn Phỉ có chỗ không thể cho ai biết, tuy nàng không biết cụ thể, thế nhưng tuyệt đối không thể bị ngoại nhân phát hiện ra! Hác lão bản có chút nóng nảy, lúc đang muốn nói cái gì để dời sự chú ý, Hàn Phỉ lại ung dung nở nụ cười, nói: "Được, vậy thì phải phiền tiên nữ các hạ rồi. Chỉ là hiện tại không tiện lắm, không bằng ngày khác chúng ta hãy nói đi." Hàn Yên nhìn những người đứng xung quanh, tiếp thu đề nghị này, nói: "Được, vậy ta liền đi nghỉ ngơi." Sau khi Hàn Phỉ nhìn Hàn Yên rời đi, biểu hiện trên mặt vẫn cứ nhàn nhạt, điều này cũng không các khách mời cảm thấy có gì lạ, người có thể kiến lập lên Vũ Châu thành quả nhiên đều có phong phạm đại gia. Chỉ có điều.. Phỉ Hàn cũng là cô nương a! Vũ Châu thành thế mà là do hai cô nương điều khiển? Điểm này khiến không ít người lại một lần nữa xem thường, thế nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ người cảm thấy càng thêm vướng tay chân, chỉ là hai cô nương đã có thể kiến lập ra Vũ Châu thành có quy mô như hiện tại? Đây căn bản là nói mơ giữa ban ngày! Trong lúc này tất nhiên còn có chút nghi ngờ! Thu xếp xong cho tất cả khách mời, Hác lão bản liền bận bịu chân không chạm đất đi tìm Hàn Phỉ. Lúc này, Hàn Phỉ đang ôm Tiếu Tiếu chơi, Tiếu Tiếu lớn lên rất nhanh, cũng có thể tung ra mấy tiếng đơn giản, đây là chuyện khiến Hàn Phỉ tương đối vui mừng. Ma Tử trưởng thành nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, điểm này liền từ lúc mang thai đã có thể nhìn ra được, chỉ là Hàn Phỉ cũng có chỗ lo lắng. Từ lúc xuất sinh đến bây giờ, Tiếu Tiếu chưa từng ăn cái gì, con bé giống như sẽ không đói bụng vậy, chỉ là rất yêu thích liếm ngón tay Hàn Phỉ, Hàn Phỉ có thể cảm giác được cái miệng nhỏ không răng của con bé cắи ʍút̼ ngón tay nàng. Hàn Phỉ suy đoán, có lẽ là trong bụng mẹ, nàng đã bổ sung quá nhiều huyết dịch cho Tiếu Tiếu, mà những huyết dịch còn chưa hoàn toàn bị tiêu hóa hết, vì thế hiện tại Tiếu Tiếu mới không cần ăn uống, chỉ là.. con bé vẫn rất có hứng thú với huyết dịch của nàng. Hàn Phỉ lo lắng dinh dưỡng của bé con quá thừa, cũng không cho bé ăn thêm gì nữa, liền mặc cho bé trưởng thành như vậy. Hàn Phỉ ôm Tiếu Tiếu, nghe bé bập bẹ nói chuyện, gần đây bé con rất nỗ lực học phát âm, thế nhưng mỗi khi nói chỉ có thể phát ra mấy tiếng bi ba bi bô, vô cùng đáng yêu. Tiếu Tiếu có chút tức giận, bĩu môi, duỗi tay nhỏ vỗ mặt bàn, khí lực còn rất lớn, toàn bộ bàn cũng chấn động. Hàn Phỉ cũng không có vẻ sửng sốt gì cả, đưa tay lấy đồ trong giỏ trúc cho Tiếu Tiếu chơi. Mà vật kia, chính là một con rắn. Đó là một con rắn đã bị Hàn Phỉ bẻ răng, rút mất độc dịch, lúc này đáng thương hề hề bị Tiếu Tiếu chộp vào trong tay kết thành cái bím tóc. Nếu rắn mà có mắt nước mắt, lúc này nhất định sẽ khóc thảm. Tiếu Tiếu cũng không hề sợ hãi, trên thực tế, nếu con rắn này không bị nhổ răng, lấy đi độc dịch bé con cũng sẽ không sợ, nói không chừng con rắn này còn không độc bằng máu của bé đâu! Dù bé con đã dung hợp đại bộ phận máu của Hàn Phỉ, cũng bộc lộ thiên hướng về phía nhân loại nhiều hơn. Nếu như tiểu quái vật kế thừa hoàn mỹ gen của Tần Triệt, có thiên phú và huyết mạch ma tộc khá cường đại, thì Tiếu Tiếu chính là phiên bản nhí của Hàn Phỉ. Nhìn thì có vẻ hòa hợp, không có lực công kích, kì thực là.. không thể trêu chọc a.. Lúc Hác lão bản đi tới, đã nhìn thấy Tiếu Tiếu sắp chơi chết con rắn kia tới nơi rồi, trái tim nàng liền nhảy lên đến tận cổ họng. Thật sự là quá hung tàn! Hác lão bản thật sự không hiểu sao Hàn Phỉ có thể yên tâm cho Tiếu Tiếu chơi những thứ 'đồ chơi' khủng bố như vậy! Không thể giống như một người bình thường được sao! Hác lão bản ho khan mấy lần, gọi: "Hàn Phỉ." Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, thấy là Hác lão bản, cười hỏi: "Sao thế?" Hác lão bản thấy con rắn kia thật sự đáng thương, lại không thể giải cứu nó, liền dời mắt sang chỗ khác, nói: "Hàn Phỉ, ngươi định làm gì tiên nữ kia?" Hàn Phỉ hững hờ nói: "Trước tiên cứ nhìn xem nàng ta muốn làm gì đã." "Ngươi không sợ nàng ta nhận ra ngươi sao?" Hàn Phỉ cười cười, nói: "Chuyện này không quan trọng." "Chẳng lẽ ngươi đã có mưu kế ứng đối sao?" Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, lúc này Tiếu Tiếu rốt cục buông tay, thả con rắn kia đi, ngẩng đầu lên nhìn mình mẫu thân, nhếch miệng cười, hô: "Nương.." Đây là lần đầu tiên Tiếu Tiếu có thể quá phát âm chuẩn xác một từ ngữ đấy. Trong lòng Hàn Phỉ ấm áp, không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của Tiếu Tiếu, ôm bé con chặt hơn. "Tập trung những tín đồ kia lại một chỗ." Hàn Phỉ đột nhiên nói như vậy. Hác lão bản kinh ngạc, hỏi lại: "Những dân chúng kia? Vì sao? Không phải chúng ta nên chú ý Hàn Yên ư?" Hàn Phỉ lắc đầu, thanh âm chìm xuống, nói: "Không, Hàn Yên không đáng sợ, đáng sợ là những tín đồ phía sau nàng ta." "Ý ngươi là.." "Những người được nàng ta cứu trợ, e là có vấn đề, thế nhưng ta không dám khẳng định, chỉ có thể nhìn ra một chút dấu hiệu rất nhỏ, mặt khác, phải tránh tiếp xúc với đám người kia." "Được, ta lập tức sẽ truyền lệnh xuống!" Dứt lời, Hác lão bản vội vàng muốn xoay người rời đi, Hàn Phỉ gọi nàng lại. "Tiểu Mỹ." Hàn Phỉ rất ít khi gọi nàng như vậy. Hác lão bản lập tức liền dừng bước, quay đầu lại. "Đại hôn của ngươi cùng Khôi Nam nhất định sẽ rất hoàn mỹ, ta bảo đảm." Hác lão bản cười tươi, nói: "Được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]