Hàn Phỉ thuận thế ho khan mấy lần, vừa vặn lúc này nàng còn đang ở thời gian hồi phục, thân thể vốn đã gầy yếu, thêm vào việc nàng bị mất máu quá nhiều, nhất thời chưa bù lại nổi, hiện tại sắc mặt trắng bệch, ngược lại là trùng hợp chứng thực lời nói của Hác lão bản.
Hàn Yên nhìn kỹ Hàn Phỉ, đè cảm giác nghi hoặc trong lòng xuống, nói: "Phỉ Hàn cô nương, ngươi là.."
Hàn Phỉ lại cười, nói: "Ta cũng không phải là thành chủ, Vũ Châu thành là do tất cả mọi người chúng ta cùng nỗ lực tạo dựng lên, chẳng qua là bởi vì thân thể ta đã mang bệnh từ trong bụng mẹ, vẫn luôn suy yếu, vì thế ngày thường đều không tiếp khách, tuyệt đối không có ý xem thường tiên nữ các hạ."
Mấy câu nói này của Hàn Phỉ lập tức lật ngược tình thế, dường như chính là Hàn Yên làm cho người khác khó chịu. Đúng nha, mọi người đều nói, là bởi vì thân thể không thích hợp, bị bệnh liệt giường, cũng không phải thật sự không ra nghênh tiếp, hơn nữa tất cả mọi người đều biết rõ, thành chủ Vũ Châu thành này vẫn luôn không lộ diện, rất ư là thần bí, bây giờ nghĩ lại, nói không chừng cũng không phải là thần bí gì, chỉ là người ta thân thể không tốt! Hàn Yên cưỡng cầu muốn người ta xuống giường như vậy, ngược lại là không phải.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của không ít khách mời nhìn sang đều mang theo vẻ không đồng tình. Trong nháy mắt Hàn Yên liền cảm nhận được những ánh mắt nóng rực thả trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919650/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.