Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ chăm chú nhìn thân ảnh Hác lão bản rời đi, mới chuyển ánh mắt lên Tiếu Tiếu, nàng đưa tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ bé của Tiếu Tiếu, cảm giác vô cùng tốt.
"Nương.."
Tiếu Tiếu hết sức phối hợp hô lên tiếng duy nhất cho đến hiện tại bé con có thể nói rõ ràng.
"Tiếu Tiếu, con sẽ giúp mẹ, đúng không?"
"Nương.."
"Ngoan."
Đại hôn sắp tiến hành. Mặc kệ khách mời có bao nhiêu kẻ không được hoan nghênh, cũng mặc kệ vị tiên nữ Hàn Yên kia tới làm cái gì, những chuyện này đều không có chút ảnh hưởng nào tới tâm tình của Hác lão bản. Giờ khắc này nàng căng thẳng đến mức không ngủ được. Thậm chí còn không thở nổi. Hác lão bản có chút tự giễu, nàng đã từng nghĩ bản thân mình hiện tại dù có phải đối mặt với chuyện gì cũng sẽ không căng thẳng, thế nhưng không ngờ vào lễ đại hôn của mình lại gấp gáp thành ra như vậy. Rõ ràng các mệnh lệnh cũng đều đã ban bố xuống, tình huống ngoài ý muốn gì cũng đã có dự tính, theo lý thuyết nàng chỉ cần thanh thản ổn định làm một tân nương tử là tốt rồi, có điều nàng lại không thể an tâm.
Hác lão bản từ bỏ ý định đi ngủ, khoác áo choàng đi ra khỏi phòng, nhìn lên mặt trăng trên bầu không, thở dài ra một hơi.
"Kết hôn với ta, khiến nàng buồn rầu như thế sao?"
Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, dọa Hác lão bản giật nảy mình, nàng đột nhiên xoay người lại, đã nhìn thấy Khôi Nam dựa vào cây cột sơn đỏ gần đó nhìn nàng, ánh trăng chiếu lên thân hình cao lớn của hắn, tạo thành một cái bóng rất dài trên nền đất, mà ngũ quan thâm thúy của hắn hơi ẩn trong bóng đêm, tựa hồ càng thêm áp đảo ánh mắt người khác.
Hác lão bản cười, nói: "Chàng cứ xuất quỷ nhập thần như thế là muốn làm ta sợ sao?"
Khôi Nam đứng thẳng người, chậm rãi tới gần Hác lão bản, nói: "Ta cho là nàng đang lo lắng, vì thế cố ý tới xem một chút."
"Trên thực tế.. Ta đúng là có chút lo lắng." Hác lão bản rất thẳng thắn nói.
Khôi Nam lộ ra một nụ cười vô cùng hiếm thấy, hắn đi vào, đưa tay ôm Hác lão bản vào trong lồng ngực.
"Nàng căng thẳng chuyện gì?"
Gò má dán trên lồng ngực dày rộng của Khôi Nam, chút bất an trong lòng Hác lão bản cũng từ từ an ổn xuống, nàng thở sâu một hơi, nói: "Căng thẳng.. vì đại hôn sắp tới của chúng ta."
Khôi Nam ôm nàng càng chặt hơn.
"Nàng không muốn hôn lễ này sao?"
Hác lão bản lắc đầu một cái, cũng đưa tay ôm lấy hắn, nói: "Không, ta rất cao hứng vì chàng cũng có mong muốn phải cho ta một cái hôn lễ, thế nhưng.. lúc này tựa hồ không quá thích hợp."
Thành thật mà nói, Hác lão bản không hề để ý đến chuyện đến lúc nào sẽ kết hôn cùng Khôi Nam, thậm chí dù cho không thành thân cũng được, bởi vì nàng biết rõ, Khôi Nam sẽ vẫn làm bạn bên người nàng, kết hôn chẳng qua chỉ là nghi thức mà thôi, tuy cái nghi thức này khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Có điều, kết hôn lúc này, tựa hồ cũng không thỏa đáng. Vũ Châu thành còn chưa chính thức trở nên mạnh mẽ, cục thế còn rất hỗn loạn, mọi người đều vẫn còn đang nỗ lực, thậm chí lúc này, Tần Vương còn biến mất. Hác lão bản vẫn luôn cảm thấy vào lúc Hàn Phỉ khó khăn như vậy, còn muốn tổ chức hôn lễ, liền cảm thấy có chỗ không an lòng.
"Tại sao?"
Khôi Nam có lúc thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của nữ nhân, suy đoán tâm tư của một người phụ nữ, đối với bộ xương khô ngàn năm này mà nói thực là có chút khó khăn.
"Nếu không.. chúng ta tạm dừng hôn lễ nhé?"
Hác lão bản vừa nói xong cũng có chút hối hận. Bởi vì lúc này, nói muốn hủy bỏ hôn lễ thật sự là quá mức tùy hứng! Hôn lễ này đã không còn là chuyện của riêng nàng nữa rồi.
"Được." Khôi Nam đột nhiên đáp ứng.
Hác lão bản ngẩn ra, nước mắt lập tức rơi xuống.
Khôi Nam vừa thấy liền bị dọa sợ, luống cuống tay chân lấy khăn tay muốn lau nước mắt cho nàng.
"Đừng đụng vào ta!"
Hác lão bản hô to một tiếng, vội vàng tránh khỏi lồng ngực của Khôi Nam, lùi về sau vài bước.
"Tiểu Mỹ.."
"Đừng gọi ta!"
Hác lão bản không khống chế được mà rơi nước mắt, vừa khóc lóc vừa nói: "Ta biết mà! Ta biết chàng không muốn kết hôn với ta! Nam nhân thối!"
Khôi Nam có chút đau đầu, nói: "Ta không phải là có ý này, nàng biết mà."
Hác lão bản tức điên, nói: "Rõ ràng chàng có ý tứ đó! Nếu không vừa rồi tại sao chàng lại nói như vậy?"
Khôi Nam biết nàng hiểu nhầm, lập tức giải thích nói: "Tiểu Mỹ, ta cũng không muốn miễn cưỡng nàng, nếu như nàng chưa chuẩn bị kỹ càng, vậy thì ta sẽ vẫn chờ nàng, nếu như nàng không muốn cử hành hôn lễ, vậy thì bỏ đi, ta không muốn bức bách nàng làm chuyện nàng không muốn."
Hác lão bản hơi ngừng lại, nước mắt cũng không ngừng chảy, nói: "Chàng, chàng nói thật sao?"
Khôi Nam có chút dở khóc dở cười, hắn không ngờ một Hác lão bản luôn luôn lý trí như vậy, kiên cường như vậy, quả quyết như vậy, thậm chí đối mặt nguy hiểm vẫn không chút sợ hãi lại bởi vì một câu nói của hắn mà khóc. Điều này thật sự là làm cho hắn rất kinh ngạc. Bởi vì như thế, Khôi Nam thậm chí còn cảm thấy mình quá xấu xa.
"Thật, ta muốn cưới nàng, cho nàng một danh phận, nhưng nếu như nàng chưa chuẩn bị kỹ càng, thì ta sẽ chờ nàng chuẩn bị."
Nghe thấy Khôi Nam nói như vậy, Hác lão bản đột nhiên nín khóc mỉm cười, nói: "Chàng hù chết ta! Chàng có biết hay không!"
Khôi Nam áy náy nói: "Ta biết, thật xin lỗi, là lỗi của ta."
Khôi Nam giang hai tay, Hác lão bản lau sạch nước mắt, lại một lần nữa chạy tới, ôm lấy hắn.
"Ngu ngốc, sau đó chàng nói chuyện chú ý một chút cho ta! Không nên nói lung tung!"
"Được."
"Không cho phép hủy bỏ hôn lễ!"
"Được."
"Ta đã chuẩn bị kỹ càng để gả cho chàng, còn chàng thì sao, chàng đã chuẩn bị để cưới ta như thế nào rồi?"
"Vẫn luôn chuẩn bị kỹ càng."
Hác lão bản cười rất vui vẻ, mọi tâm tình ngột ngạt lúc trước đều bay biến hết, ngay cả trái tim cũng đập nhanh hơn.
"Hôn lễ này không thể hủy bỏ, ta mặc kệ những người kia có thật lòng đến để chúc phúc cho chúng ta hay không, ta không quan tâm, chỉ cần có mọi người, là được rồi."
"Được."
Khôi Nam có chút cưng chiều trả lời Hác lão bản, tựa hồ nàng đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ đồng ý.
"Đúng rồi, Hàn Phỉ bảo ta cho người chú ý những tín đồ tiên nữ mang đến."
Sắc mặt Khôi Nam thoáng trở nên nghiêm túc, nói: "Bệ hạ đã đoán được cái gì rồi?"
Hác lão bản cũng bỏ chuyện nhi nữ tình trường sang một bên, lau lau đôi mắt, sắc mặt cũng nghiêm chỉnh lại, nói: "Vậy còn phải xem những người này có làm ra cái gì hay không?"
"Không biết, thế nhưng bệ hạ đã hạ mệnh lệnh thì khẳng định đã có phán đoán cùng nắm chắc, chúng ta cứ nghe theo, ta đã sai bộ hạ ẩn thân dưới đất, tất cả lực lượng vũ trang cũng đều được triệu hồi đến trong hai ngày này, bên ngoài tạm thời không cần phải để ý đến."
Hác lão bản từ từ ý thức được tính chất nghiêm trọng, nói: "Có phải sắp xảy ra chuyện gì không?"
Khôi Nam nhẹ nhàng hôn lên trán Hác lão bản, nói: "Không có chuyện gì, nàng chỉ cần yên tâm làm một tân nương là tốt rồi, còn lại, giao cho ta."
Hác lão bản đè xuống cảm giác bất an trong đáy lòng, gật đầu, nói: "Ta biết rồi, chàng mau trở về đi thôi."
Khôi Nam kinh ngạc, nói: "Đuổi ta đi sao?"
Hác lão bản có chút ngượng ngùng nói: "Trước khi đại hôn, phu thê không thể gặp mặt."
"Ai nói?"
"Ai cũng nói như vậy."
"Được rồi, vậy ta đi, chúng ta.. ngày mai gặp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.