Chương trước
Chương sau
Vừa phải mĩ quan, lại phải nhanh chóng xây xong, không thể thất lễ, vì thế vị đại sư cơ quan Man Diệp này phải đột phá cực hạn của bản thân, ngày đêm không nghỉ thiết kế bản vẽ sau đó tiến hành xây dựng.
Vì điều này, các vị tân khách đến tham dự hôn lễ đều bị làm cho kinh ngạc, tốc độ làm việc của Vũ Châu thành thật sự là không thể coi thường!
Hàn Yên đến, mặc kệ người của Vũ Châu thành có nguyện ý hay không, đều phải tiến hành tiếp đãi, chí ít trên mặt bọn họ không thể tỏ chút biểu hiện khó chịu nào. Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Hàn Yên, hơi có chút kinh ngạc. Hiện tại Hàn Yên tựa hồ không giống với vị muội muội hờ trong kí ức của nàng lắm. Giờ khắc này Hàn Yên mặc một thân y phục giản dị, búi tóc đơn giản bằng một cây châm làm bằng gỗ đào, cả khuôn mặt đều trắng tinh, liếc mắt nhìn liền cảm thấy vô cùng thanh xuân, trên mặt đều mang theo ý cười ôn nhu, quả nhiên là.. một đóa Bạch Liên Hoa cực lớn! Quả thực chính là nữ chính xuyên việt tiêu chuẩn a!
Hàn Phỉ thầm đánh giá nàng ta một phen, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, nàng cũng không phải sợ hãi đối mặt với Hàn Yên, hiện tại dung mạo của nàng cũng đã thay đổi, căn bản không có mấy người có thể nhận ra được.
Vào lúc Hàn Phỉ đánh giá Hàn Yên, nàng ta cũng đang nhìn Hác lão bản, trong lòng kinh ngạc không ít hơn Hàn Phỉ là bao, thậm chí còn kinh ngạc hơn. Bởi vì yêu cầu của Hàn Phỉ, nàng cũng không chính thức lộ diện, mà giao cho Hác lão bản đến toàn quyền phụ trách, vì vậy Hàn Yên đương nhiên cho rằng Hác lão bản chính là thành chủ của Vũ Châu thành. Có điều.. rõ ràng mật thám báo lại, ở Vũ Châu thành, Hác lão bản chỉ là thành chủ bề ngoài, sau lưng nàng còn có một người khác, thế nhưng lại không chính thức lộ diện, chẳng lẽ thân phận của nàng ta không đủ làm kẻ đứng sau giật dây đi ra?
Trong đầu Hàn Yên hiện lên một loạt suy đoán. Không đúng a, điều này không giống như Đồ Mộng Hàm nói. Thế nhưng lần này đến đây, Đồ Mộng Hàm cũng đi cùng, chỉ dặn dò nàng ta phải làm gì thôi. Vì thế hiện tại Hàn Yên nhất thời cũng khó xác định điều gì, chỉ nhàn nhạt mở miệng.
"Đến đây quấy rầy, ta chúc phúc Hác cô nương thích kết lương duyên, đây là quà mừng ta mang đến, còn hi vọng Hác cô nương nhận lấy."
Dứt lời, thị nữ đứng phía sau Hàn Yên liền bưng ra một cái hộp gấm, mở ra, nhất thời một trận hàn khí kéo tới, một hạt châu lóng lánh, lớn cỡ nắm tay trẻ sơ sinh được đặt ở bên trong. Gần như không cần tới gần xem xét liền có thể biết hạt châu này có giá trị không nhỏ! Đây chính là Hàn châu! Chính là hàn châu trong truyền thuyết có thể khiến thi thể không hư thối, vĩnh viễn duy trì dung mạo! Hạt châu này quả thực chính là giá trị liên thành, không, thậm chí là có tiền cũng không mua được, tùy tiện thả ra ngoài cũng có thể khiến người người điên cuồng tranh mua. Có thể nói, Hàn Yên ra tay tương đối lớn, phần quà mừng này dành cho Hác lão bản quả thực vô cùng danh quý, nhưng.. đặt trong hoàn cảnh hiện tại quả thực khó mà chấp nhận được.
Có ai vào ngày đại hôn của người khác lại tặng một lễ vật tạo phúc cho người chết chứ? Không biết, còn tưởng rằng đây là đang nguyền rủa người ta đấy!
Sắc mặt Hác lão bản đương nhiên trở nên khó coi, đại hôn của mình lại bị người đối xử như thế ai có thể cao hứng kia chứ? Có điều Hác lão bản là ai? Chút thủ đoạn này đương nhiên là không thể đánh bại nàng, trên mặt còn duy trì nụ cười khéo léo, tiện thể liếc mắt nhìn Hàn Phỉ đang đứng lẫn trong đám người, sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu, nàng mới yên lòng.
"Đa tạ tiên nữ các hạ đại giá quang lâm, phần quà mừng này ta xin nhận, ta đã cho người an bài xong chỗ cư ngụ, tiên nữ các hạ đường dài bôn ba cũng mệt mỏi, chiêu đãi không chu đáo, kính mong tiên nữ thông cảm cho."
Hác lão bản ngoài cười nhưng trong không cười liền muốn tiễn người gọi là tiên nữ các hạ này đi.
Thế nhưng hiển nhiên, Hàn Yên không phải là kẻ ăn chay, trực tiếp mở miệng nói: "Hác cô nương, cứ gọi ta là Hàn Yên, chẳng qua chỉ là một cách xưng hô, giữa ngươi và ta cũng không cần khách sáo như vậy."
Trong lòng Hác lão bản đang điên cuồng gào thét: Xin lỗi! Chúng ta không quen a! Ta chỉ quen tỷ tỷ ngươi thôi!
"Sao dám, sao dám, danh xưng này Hác Mỹ đảm đương không nổi."
Nụ cười trên mặt Hàn Yên lập tức cứng ngắc, thái độ này của Hác lão bản không phải là đang nói rõ rằng nàng không muốn thâm giao với Hàn Yên sao, thế nhưng lời nàng nói cùng biểu hiệ lại vô cùng hoàn mỹ, căn bản sẽ không tìm được chỗ để bắt bí. Đây là một nữ nhân lợi hại! Không trách được có thể chống đỡ toàn bộ Hác gia cùng với Vũ Châu thành.
Hàn Yên thu lại cảm giác xem thường trong lòng, có chút chăm chú liếc mắt nhìn Hác lão bản, nói thẳng: "Chẳng lẽ là thành ý của ta không đủ sao?"
Hác lão bản kinh ngạc một hồi, nói: "Tiên nữ các hạ nói lời ấy nghĩa là sao?"
Giọng nói của Hàn Yên mang theo vẻ oan ức, nói: "Ta thật sự là chân tình thực lòng mà đến, thế nhưng Vũ Châu thành tựa hồ không quá hoan nghênh ta."
Hàn Phỉ đứng lẫn giữa đám người hơi híp híp mắt, nàng có linh cảm, Hàn Yên lại muốn tác yêu tác quái! Quả nhiên.
"Nếu không vì sao thành chủ Vũ Châu thành lại không muốn đi ra gặp ta?"
Hác lão bản thầm kinh ngạc, quả nhiên! Kẻ này chính là vì Hàn Phỉ mà đến!
"Tiên nữ các hạ nói giỡn, Vũ Châu thành sao có thể không hoan nghênh ngươi?"
Hác lão bản sáng suốt không tiếp câu nói kia, mà uyể chuyển giảng hòa.
Hàn Yên một chút cũng không mắc bẫy, nói: "Nếu như thành chủ không hoan nghênh ta, vậy ta đi là được."
Dứt lời, Hàn Yên xoay người liền muốn rời khỏi. Thế nhưng nếu lúc này nàng ta rời đi thì người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào? Nhất là những người tuỳ tùng bên người Hàn Yên, chẳng phải là đang muốn nói cho họ biết, Vũ Châu thành bắt nạt tiên nữ của họ sao! Vậy chẳng phải là sẽ xảy ra nội chiến đại loạn ư?
Trong lòng Hác lão bản đang gào thét, quả nhiên vị tiên nữ ác độc này chính là đến phá đám cưới của nàng!
"Khoan đã, tiên nữ các hạ xin dừng chân."
Hàn Yên dừng bước lại. Hác lão bản có chút sốt sắng nhìn về phía Hàn Phỉ đang chậm rãi đi từ trong đám người ra, muốn nói điều gì đó, thế nhưng bị ánh mắt của Hàn Phỉ ngăn lại.
Lúc này, Hàn Phỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ung dung không vội đi ra. Nếu Hàn Yên muốn gặp nàng, vậy thì để nàng ta gặp là tốt rồi. Dù sao hiện tại gương mặt nàng đã thay đổi, nàng ngược lại là hiếu kỳ xem vị muội muội tiện nghi này còn nhận nhận ra được nàng không.
Thành thật mà nói.. Hàn Yên nhận không ra. Hàn Phỉ thật sự đã biến hóa quá nhiều, nếu như không phải là người hết sức quen biết, e là đều không thể liên tưởng hai gương mặt này với nhau.
Trong lòng Hàn Yên vô cùng kinh ngạc, nữ nhân này là ai? Đồ Mộng Hàm rõ ràng đã nói Vũ Châu thành này chính là sào huyệt của Hàn Phỉ, vậy người gọi là kẻ giật dây này, dĩ nhiên là Hàn Phỉ! Nữ nhân này từ đâu chui ra vậy?
"Ngươi là.."
Hàn Phỉ cười, nói: "Ta chính là người giật dây trong miệng ngươi, ta tên là.. Phỉ Hàn."
Hàn Yên sửng sốt. Người chung quanh cũng sửng sốt. Thế nhưng bọn họ rất nhanh đã thu hồi lại vẻ khiếp sợ của bản thân, nếu thủ lĩnh nói mình tên là Phỉ Hàn, vậy thì bọn họ liền thống nhất gọi như thế là được! Tất cả chiếu theo lời của thủ lĩnh mà hành sự!
Hác lão bản cũng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, đổi một vẻ mặt khác, đầy mặt sốt ruột đi tới, đỡ Hàn Phỉ, nói: "Phỉ Hàn, thân thể ngươi còn chưa tốt, sao có thể tùy tùy tiện tiện xuống giường như thế? Đại phu nói, mấy ngày nay ngươi đều phải cẩn thận tĩnh dưỡng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.