Chương trước
Chương sau
Không thấy Tần Triệt. Không có ai biết hắn đã đi đâu, hắn cứ như vậy biến mất ở khu nhà nhỏ kia. Mà người duy nhất người biết chuyện lúc này, lại rơi vào hôn mê. Mọi người không ngừng được mà suy đoán, nhưng những suy đoán này đều phải đợi Hàn Phỉ tỉnh lại mới chứng thực được.
Dần Phỉ đại sư cùng Đằng Lão cùng kiểm tra cho Hàn Phỉ một lượt, lại không phát hiện ra điều gì, trừ có chút suy yếu ra, còn lại xem như bình thường, thế nhưng Hàn Phỉ cứ mãi bất tỉnh lại có chút kỳ quái.
Ngay lúc Dần Phỉ đại sư cùng Đằng Lão đang thương lượng phải làm sao cho phải, Hác lão bản thở dài một hơi.
"Hàn Phỉ không có chuyện gì đâu." Hác lão bản đột nhiên nói như vậy.
Mọi người nhìn về phía nàng, dường như không hiểu sao nàng lại nói ra câu nói này vậy. Người cũng đã hôn mê, sao lại không có chuyện gì được?
Hác lão bản chần chờ một hồi, nói: "Chuyện này chắc chắn có liên quan đến việc Tần Triệt biến mất, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó, Hàn Phỉ nhất thời không chịu nổi mới như vậy đi, nàng quá mệt mỏi, lâu nay nàng một mực chống đỡ, hiện tại, cứ để nàng nghỉ ngơi thật tốt đi."
Hác lão bản nói không sai, sau khi hôn mê hai ngày, Hàn Phỉ rốt cục tỉnh lại, chỉ là khi tỉnh lại Hàn Phỉ có chút thay đổi, chỉ có Hác lão bản mới cảm nhận được sự thay đổi của nàng, những người chung quanh lại không phát giác ra chút nào, tựa hồ bệ hạ của họ vẫn là bệ hạ trước kia, vẫn đáng tin cậy như thế.
Thế nhưng Hác lão bản lại không hề cảm thấy an lòng, nàng thu mọi hành động của Hàn Phỉ vào trong mắt, cuối cùng, đợi khi không có ai, Hác lão bản rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi.
"Ngươi cùng hắn.. đã xảy ra chuyện gì?"
Đây là lần đầu tiên trong suốt một đoạn thời gian dài như vậy mới có người dám trực tiếp hỏi điều này, những người kia đều cố gắng làm bộ không biết gì hết, sợ sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến bệ hạ của họ. Nhưng Hác lão bản biết rõ, có nhiều thứ cũng không phải làm bộ chưa từng xảy ra thì liền thật sự không xảy ra.
Lúc đó, Hàn Phỉ vẫn đang nghiên cứ bản đồ địa hình Vũ Châu thành, nghe thấy câu hỏi bất ngờ, bàn tay cầm địa đồ hơi siết chặt lại.
Hàn Phỉ đột nhiên cười, nói: "Ta còn đang nghĩ đến lúc nào thì ngươi sẽ hỏi."
Hác lão bản tiến lên, thở dài, nói: "Hàn Phỉ, ngươi không bình thường."
Ý cười trên môi Hàn Phỉ sâu sắc thêm, ánh mắt vẫn không dời khỏi địa đồ, nói: "Ta rất bình thường."
Hác lão bản càng ngày càng cảm thấy Hàn Phỉ cố chấp lên kỳ thực rất giống một đứa bé.
Hác lão bản đột nhiên nói: "Ngươi cầm ngược bản đồ rồi."
Hàn Phỉ cả kinh, vô thức lật ngược địa đồ lại, thế nhưng vừa nhìn, nàng căn bản là không xem ngược, mà bên tai đã truyền đến tiếng cười trêu tức của Hác lão bản. Quả nhiên, nàng lại bị lừa rồi.
Hàn Phỉ có chút đau đầu, nói: "Ai dạy ngươi cái trò mèo này thế?"
Hác lão bản vô cùng trấn định nói: "Chính là ngươi a, đây chính là mấy trò ngươi thường dùng đấy."
Hàn Phỉ không còn gì để nói.
Hác lão bản nhún nhún vai, nói: "Được rồi, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết chưa, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Phỉ đón đến, nói: "Sao ngươi lại phát hiện ra?"
Rõ ràng nàng cảm thấy mình đã ẩn tàng rất tốt, ngay cả những thủ hạ gắn bó với nàng lâu như vậy cũng không nhìn ra, thế mà vẫn bị Hác lão bản phát hiện.
Hác lão bản nhíu mày, nói: "Ngươi hay mất tập trung, ngươi tưởng bản thân đã ẩn tàng rất tốt sao? Ánh mắt một người là thứ không thể lừa gạt được, ngươi tuy vẫn biểu hiện rất bình thường với mọi người, thế nhưng ánh mắt ngươi nói cho ta biết, lòng ngươi không đặt ở nơi này."
Hàn Phỉ không nói gì.
Hác lão bản đưa tay nắm chặt lấy tay Hàn Phỉ, nói: "Hàn Phỉ, kỳ thực ngươi không cần kiên cường như vậy, ẩn giấu tất thảy mọi thứ trong lòng mình, chúng ta đều ở phía sau ngươi, chúng ta có thể cùng gánh chịu với ngươi mà."
Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ rốt cục mở miệng.
"Hắn trở lại thế giới của mình."
Hác lão bản ngẩn ra, trong nháy mắt liền hiểu "hắn" mà Hàn Phỉ nói tới là ai, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt.
"Thế giới của mình?"
Hàn Phỉ nhẹ khẽ 'ừ' một tiếng, nói: "Thế giới kia, hiện tại ta còn chưa thể tiến vào."
Hác lão bản sáng suốt biết rõ Hàn Phỉ cũng không phải là đang muốn giải thích, mà là đang kể lại chuyện gì đó, cho nên nàng không hỏi thế giới kia là ở đâu, và tại sao Tần Triệt lại phải đi về.
Hàn Phỉ nở nụ cười cay đắng, nói: "Ta trước giờ luôn cho rằng, là ta đem mang hắn về, là ta cho hắn thế giới mới, thế nhưng.. cuối cùng ta phát hiện, cũng không phải như vậy, là hắn từ bỏ tất cả mà đi tới bên cạnh ta, mà tất cả những gì hắn phải trả giá, vượt qua khả năng thừa nhận của ta."
Hác lão bản càng thêm dùng lực cầm lấy tay Hàn Phỉ, nói: "Không có chuyện gì, Hàn Phỉ, đây là lựa chọn của mỗi người, những người yêu nhau đều sẽ phải trả giá, ngươi không thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình được."
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, cười khổ một tiếng, nói: "Ta biết, ta chỉ là.. cần một quãng thời gian để điều chỉnh."
"Không sao, ngươi không cần sốt sắng, cứ từ từ."
Cuối cùng, Hác lão bản bồi tiếp Hàn Phỉ một hồi, mãi đến tận khi sắc mặt Hàn Phỉ trở nên tốt hơn mới đứng dậy, nói: "Ngươi còn phải chứng kiến hôn lễ của ta cùng Khôi Nam, mặt mày sao có thể ủ rũ mãi được, tin tưởng ta, ngươi cùng Tần Vương, nhất định sẽ sớm gặp lại! Chỉ cần còn sống, liền sẽ có ngày gặp lại thôi."
Hàn Phỉ nhếch môi cười, đây là lần đầu tiên, ý cười của nàng không còn nặng nề như trước nữa.
"Được."
Rất nhanh, theo sự căng thẳng để trù bị, rốt cuộc đã đến một ngày trước khi hôn lễ được tổ chức, Vũ Châu thành đã sớm đón nhận dòng người đông đúc đến tham dự, hoặc là do hiếu kỳ, hoặc là để tìm hiểu tin tức, mà cũng có những kẻ đến để xem trò vui, mỗi người mục đích nhưng điều này cũng không thể ngăn cản không khí vui mừng của hôn lễ.
Khắp các con đường đều giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng, các cửa hàng lại càng là thừa dịp này kiếm một món hời, nếu nói ai là người vui vẻ nhất cuộc hôn lễ này, thì chính là Hạ Hầu Quân, mỗi người trong bọn họ đều được phát huy tất cả bản lĩnh, mỗi ngày khóe miệng đều sắp kéo đến tận mang tai.
Cách ngày tiên nữ Hàn Yên giá lâm một ngày, toàn bộ Vũ Châu thành lại càng đông đúc chưa từng có, rất nhiều dân chúng từ các nơi cũng theo đến tham gia náo nhiệt, khiến cho Vũ Châu Thành Đô gần như không còn chỗ trống, ngay cả khách sạn cũng không rảnh rỗi.
Hàn Yên đến lại càng làm cho nhóm người theo dõi Vũ Châu thành hoảng sợ. Trong số này cũng không thiếu người cho rằng dù Vũ Châu thành lợi hại đến đâu đi chăng nữa, thì chẳng qua cũng là một thành trấn nhỏ nhoi xa xôi mà thôi, sao có thể lên được mặt bàn, nhiều lắm là có chút chỗ khiến người ta chú ý, thế nhưng hiện tại lại không giống! Hàn Yên là ai a? Họ có thể chưa từng nghe qua danh tiếng của phần lớn người ở Vũ Châu thành, thế nhưng tuyệt đối sẽ phải biết đến danh tiếng của Hàn Yên! Đây chính là tiên nữ! Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn! Bao nhiêu người đều đã được nàng cứu sống! Một bị Bồ Tát sống như thế lại muốn đại giá quang lâm Vũ Châu thành? Nghe nói là tự mình đến chứng kiến hôn lễ cho đôi tình nhân kia!
Tin tức này lập tức liền truyền ra, liên tục không ngừng có người đến điều tra tin tức, vùng ven Vũ Châu thành vốn không chứa được nhiều người như vậy, lại càng sẽ không mở ra khu vực chỉ để chứa những người này, không thể làm gì khác hơn là tạm thời dựng không ít lều trại ở ngoài thành, suýt chút nữa đã bức tử Man Diệp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.