Không thấy Tần Triệt. Không có ai biết hắn đã đi đâu, hắn cứ như vậy biến mất ở khu nhà nhỏ kia. Mà người duy nhất người biết chuyện lúc này, lại rơi vào hôn mê. Mọi người không ngừng được mà suy đoán, nhưng những suy đoán này đều phải đợi Hàn Phỉ tỉnh lại mới chứng thực được.
Dần Phỉ đại sư cùng Đằng Lão cùng kiểm tra cho Hàn Phỉ một lượt, lại không phát hiện ra điều gì, trừ có chút suy yếu ra, còn lại xem như bình thường, thế nhưng Hàn Phỉ cứ mãi bất tỉnh lại có chút kỳ quái.
Ngay lúc Dần Phỉ đại sư cùng Đằng Lão đang thương lượng phải làm sao cho phải, Hác lão bản thở dài một hơi.
"Hàn Phỉ không có chuyện gì đâu." Hác lão bản đột nhiên nói như vậy.
Mọi người nhìn về phía nàng, dường như không hiểu sao nàng lại nói ra câu nói này vậy. Người cũng đã hôn mê, sao lại không có chuyện gì được?
Hác lão bản chần chờ một hồi, nói: "Chuyện này chắc chắn có liên quan đến việc Tần Triệt biến mất, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó, Hàn Phỉ nhất thời không chịu nổi mới như vậy đi, nàng quá mệt mỏi, lâu nay nàng một mực chống đỡ, hiện tại, cứ để nàng nghỉ ngơi thật tốt đi."
Hác lão bản nói không sai, sau khi hôn mê hai ngày, Hàn Phỉ rốt cục tỉnh lại, chỉ là khi tỉnh lại Hàn Phỉ có chút thay đổi, chỉ có Hác lão bản mới cảm nhận được sự thay đổi của nàng, những người chung quanh lại không phát giác ra chút nào, tựa hồ bệ hạ của họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919648/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.