Chương trước
Chương sau
"Tuy khi đó ta không thích hắn, cũng từng đánh nhau với hắn, nhưng ta biết ta đánh không lại hắn, hắn thật sự có khả năng kia, vì thế thời kì bất động của hắn mới đặc biệt kéo dài, thời gian hóa thành đứa trẻ loài người lưu lạc dân gian, Ma Sư đã nói nếu hắn vượt qua kiếp này sẽ thành Ma Hoàng, nếu không thể vượt qua, sẽ vĩnh viễn không thể phục hưng."
Giọng nói của Biên Dực càng ngày càng lạnh, âm điệu càng ngày càng sắc nhọn, mỗi một câu đều giống như mũi kim đâm thẳng vào đầu óc Hàn Phỉ.
"Ta cùng Ma Sư đều cho rằng hắn sẽ vượt qua rất dễ dàng, thế nhưng không ngờ hắn sẽ gặp phải ngươi, Hàn Phỉ, ngươi chính là kiếp nạn của A Linh, cũng là kiếp nạn của Ma Tộc chúng ta. Sau khi hắn trở lại, liền trực tiếp tìm Ma Sư yêu cầu rút đi một thân Ma Huyết, bất luận chúng ta khuyên can như thế nào, hắn vẫn một mực mê muội không nghe, cuối cùng Ma Sư không có cách nào đành phải rút đi Ma Huyết cho hắn, chỉ là lần đó, A Linh suýt nữa thì chết, thật buồn cười, ma vương bất tử bất diệt suýt chút nữa chết vì thay máu, không có ma loại nào lại ngu xuẩn như vậy!"
Những câu nói này đã bị Biên Dực đè nén từ rất lâu, mãi đến tận hôm nay, hắn rốt cục nói ra khỏi miệng. Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn vẫn luôn có thái độ ác liệt như vậy với Tần Triệt, tất cả đều là bởi vì năm đó lực chọn của Tần Triệt đã thật sự làm thương tổn sự kì vọng của Ma Sư cùng hắn. Vì thế những năm gần đây, độ ác miệng của Biên Dực chỉ tăng chứ không giảm.
"Hàn Phỉ, hiện tại, ngươi còn muốn biết gì nữa không? Ngươi là tồn tại xuất sắc nhất, mạnh mẽ nhất của loài người, ngươi có thể thành công kiến lập quân đội, có thể đánh bại Ma Tộc, ta thừa nhận ngươi rất mạnh mẽ, thế nhưng ngươi so với A Linh mà nói, thì quá nhỏ bé, vì ngươi mà hắn từ bỏ tất cả, thật không xứng. Hắn vốn có thể đứng ở đỉnh cao nhất của Kim Tự Tháp, nhưng hắn cam nguyện đứng ở phía sau ngươi, mà ngươi, giờ phút này, có tư cách gì đi oán hận A Linh gạt ngươi."
Đối với Biên Dực mà nói, A Linh mới là người trong thế giới của hắn, mà Hàn Phỉ, chẳng qua chỉ là một người ngoài mà thôi, hắn vẫn không thể nào hiểu nổi tình cảm của con người, chẳng thể hiểu nổi lựa chọn của A Linh, vì thế trong lòng Biên Dực vẫn luôn có rất nhiều hiểu lầm với Hàn Phỉ, thậm chí là không thích, chỉ là bình thường hắn đều cất giấu, thế nhưng hiện tại, Biên Dực đã không có ý định cất giấu nữa. Cho dù là đã nói sai đề tài, Biên Dực cũng không quản mình có bỉ ổi hay không.
"Còn có con của các ngươi nữa, ừm, chính là tên tiểu hỗn đản kia, giống hệt với cha nó, chẳng qua mới chỉ là một thằng nhóc, nó đã kế thừa hoàn mỹ thực lực của A Linh, thậm chí còn sóng sau xô sóng trước, điểm này ta cùng Ma Sư cũng rất vui mừng, không thể có một Ma Hoàng, thì đợi Ma Hoàng mới trưởng thành, chỉ là A Linh cũng đã cắt đứt hi vọng này của chúng ta."
"Ngươi biết không? Giữa ngươi và ma, A Linh lại một lần nữa lựa chọn ngươi, vì ngăn tên tiểu hỗn đản kia hút khô ngươi, đích thân hắn đã gϊếŧ chết con mình, không, cũng không thể nói là gϊếŧ, chỉ là phong ấn, có điều làm như vậy đối với Ma Tộc mà nói còn đáng sợ hơn là chết. Đích thân hắn phong ấn tiểu hỗn đản vào trong quan tài, tìm một nơi chôn xuống, một lần chôn chính là vô tận năm tháng, hắn làm ra quyết định này đã tự bức chính mình đến bước đường cùng, thậm chí vì không muốn ngươi khổ sở, còn thay đổi ký ức của hắn, cùng với ngươi."
Giờ khắc này, Hàn Phỉ đã khóc. Nàng giống như một khúc gỗ, cứng đờ, chết lặng, ánh mắt đỏ ngầu, nước mắt tuôn rơi, không thể kìm lại được, thấm ướt khuôn mặt nàng.
"Hiện tại như thế cũng tốt, thân thể hắn đã không thể áp chế ma phần, cũng đúng, thân có tiềm chất Ma Hoàng, sao có thể dễ dàng khống chế lực lượng như thế, có thể chịu đựng được thời gian dài như vậy đã coi như không tệ, năm đó ngươi không phải đã chết sao? Còn chết không hiểu ra sao, toàn thế giới đều vì ngươi mà phát rồ, những bộ hạ của ngươi, mỗi một người đều bùng phát lực chiến đấu, gϊếŧ đến đỏ mắt, đáng tiếc, sức mạnh bộc phát khi mất đi lí trí đúng là không chịu được bao lâu, vì thế thời đại của ngươi suy yếu xuống, mà A Linh, cũng chết theo ngươi."
"Hàn Phỉ, sau khi ngươi chết, A Linh đã phát điên, gϊếŧ rất nhiều người, tiêu hao hết lực lượng của hắn, thậm chí hắn còn vận dụng năng lực bị cấm kị, ma tính một khi dao động, sao có thể khống chế được nữa? Vì có thể khiến ngươi phục sinh, hắn đã hiến tế đi một phần linh hồn."
Nghe đến đó, Hàn Phỉ đứng không vững nữa, hai chân run lên từng hồi, tựa hồ đã dùng hết mọi khí lực để chống đỡ chính mình.
Biên Dực tựa hồ hết sức hài lòng với trạng thái này của Hàn Phỉ, nói: "A Linh sẽ vĩnh viễn không bao giờ nói cho ngươi biết những điều này, thế nhưng hiện tại ngươi đã biết rõ, đáng tiếc, hắn hiến tế một phần linh hồn đổi lấy ngươi đầu thai chuyển thế, vì thế ngươi mới có thể được luân hồi, chỉ là cái giá thật lớn hắn trả cuối cùng đã đưa đến ác quả, hắn trở thành tồn tại người không phải người ma chẳng ra ma, hiện tại phong ấn phản phệ, ta phải đem hắn về."
Cuối cùng, Hàn Phỉ mạnh mẽ nhắm mắt, nghẹn ngào nói.
"Chàng sẽ sống, đúng không?"
Biên Dực trầm mặc một hồi. "Có thể, thế nhưng nơi này không thích hợp với hắn, hắn nên trở về với thế giới của ma loại, Ma Sư mới có cách cứu hắn, hiện tại ngươi đã không có chuyện gì, ta cũng nên dẫn hắn trở lại."
Dứt lời, Biên Dực rốt cục xoay người, định rời đi.
"Ta phải làm thế nào mới có thể tìm được các ngươi?"
"Ngươi muốn đến thế giới của ma sao?"
Hàn Phỉ lau nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy, có thể, ngay từ đầu nàng đã sai. Nếu như nói, Tần Triệt đã vì nàng mà âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, thì lần này, nàng cũng có thể.
"An Sinh cùng A Linh, ta sẽ không buông tay."
Biên Dực đột nhiên lộ ra một nụ cười tà ác.
"Thật sao? Tự tin như thế sao? Thế giới của ma so với ngươi nghĩ còn tàn khốc hơn, nơi đó không phải là chỗ mà nhân loại như ngươi có thể sinh tồn."
"Nói cho ta biết."
Nụ cười nơi khóe miệng Biên Dực càng sâu.
"Nếu thần nữ các hạ đã tha thiết yêu cầu như thế, thì nói cho ngươi cũng không sao, tận cùng của thế giới này, chính là thế giới của ma."
Hàn Phỉ ghi nhớ từng câu từng chữ, thế nhưng nơi nào mới là tận cùng thế giới?
Ngay lúc Hàn Phỉ muốn truy hỏi rõ ràng, thân ảnh của Biên Dực cùng Tần Triệt đã biến mất, trong không khí còn quanh quẩn giọng nói trêu tức của Biên Dực.
"Hàn Phỉ, lúc nào ngươi xử lý xong những chuyện hỗn loạn trong tay, liền tới Ma Giới đi."
Hàn Phỉ đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, sau một khắc, nàng cũng lại không chịu được nữa hai chân mềm nhũn, cả người ngã trên mặt đất, đầu cũng vô cùng đau đớn. Đối với nàng mà nói, đêm nay phải tiếp thu lượng tin tức quá lớn, cũng nằm ngoài khả năng chịu đựng của nàng, thân thể vốn còn chưa khôi phục lại càng không chống đỡ nổi, Hàn Phỉ rêи ɾỉ thống khổ, cuối cùng không chịu nổi, mắt tối sầm lại, đã hôn mê.
Hàn Phỉ biến mất quá lâu, khiến Hác lão bản tìm kiếm khắp nơi, khi nàng tìm thấy Hàn Phỉ, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
"Hàn Phỉ!"
"Người đâu! Mau tới đây! Truyền Đằng Lão! Còn có Dần Phỉ đại sư!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.